Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu

Chương 45

Chương 41: Lễ trao giải (3)
 
Editor: Bonnie
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên phải có một ánh mắt không biết cố ý hay vô tình mà lướt qua mấy lần, lúc đầu Tả Minh Nhiên không chú ý, dù sao nơi này có quá nhiều phóng viên và máy quay, bị nhìn nhiều cũng bình thường, có thể do ánh mắt kia không chịu bỏ qua, bị nhìn chằm chằm khó tránh khỏi có chút khó chịu, vì vậy nhân lúc ánh mắt kia nhìn sang cô đưa mắt lên nghênh đón.
 
Là Trương Lập Chi.
 
Ánh mắt hai người đối diện nhau mà lại gần như vậy, thật sự là xấu hổ khó nói.
 
Tả Minh Nhiên giật giật khoé môi tỏ vẻ khó hiểu, lúc này Trương Lập Chi mới phát hiện da mặt mình không có thuộc tính mặt dày, bị cô nhìn như vậy, tuy trên mặt không thay đổi nhưng tai đã đỏ lên.
 
Tả Minh Nhiên cố tình chơi xấu, nhìn anh ta một lúc mới từ tốn mở miệng: "Có gì không ạ?"
 
Nhìn lén người ta còn bị bắt gặp, Trương Lập Chi hận không thể giấu mặt đi, lúng túng quay đầu nói: "Không có… Không có việc gì."
 
Tả Minh Nhiên cười không nói, Ôn Phỉ Phỉ bên trái cô nghe thấy có chuyện thì nhìn sang, thấy Trương Lập Chi thì cười tủm tỉm chào hỏi: "Buổi tối tốt lành, anh Lập Chi."
 
Ôn Phỉ Phỉ biết Trương Lập Chi, một phần là vì đã hợp tác nhiều lần, một phần là vì thân phận tương tự, đều có gia thế trong sạch, lại là người phái thực lực, đương nhiên là nói chuyện càng hợp ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Lập Chi trả lời Ôn Phỉ Phỉ hai câu, dù sao còn cách Tả Minh Nhiên, sau khi chào hỏi xong thì cũng quay về chỗ ngồi.
 
Có Ôn Phỉ Phỉ xen vào, chuyện lúc trước không tiện đào lại, chẳng qua Trương Lập Chi không nói, Tả Minh Nhiên cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
 
Tục ngữ nói, ba người phụ nữ tạo thành một vở kịch. Từ buổi lễ tuyên truyền mấy tháng trước, quan hệ giữa cô với Ôn Phỉ Phỉ là có tôi thì không có cô ta, cho đến bây giờ, trên mạng vẫn còn có tin đồn nói bọn họ bất hoà. Hai người đối chọi gay gắt như vậy lại xếp chung một chỗ, không chỉ trưng mặt lạnh với nhau, ngược lại còn tụm lại một chỗ hóng drama cũ, đổi lại là cô, cô cũng sẽ bắt đầu cảm thấy tất cả mọi thứ đều không chân thực…

 
Quả thật, đúng là trong giới này có tồn tại tình chị em plastic, nhưng dưới tình huống thông thường, trước kia đều là người thân thiết, sau mới trở mặt, cái này mới là trình tự bình thường. Trước tiên trở mặt, sau đó khi bị mọi người biết thì giả bộ làm chi em tình thâm, cái này không nên gọi là chị em plastic mà nên sửa thành chị em bọt biển, chính là loại phơi dưới ánh mặt trời.
 
Đổi cách nói khác, Ôn Phỉ Phỉ có thân phận có bối cảnh, Tả Minh Nhiên dựa vào Yến thị cũng không kém, hai người đều không cần giả vờ, cho nên lúc không vừa mắt thì đúng là không vừa mắt, giờ quan hệ tốt cũng là thật.
 
Trương Lập Chi biết rõ Ôn Phỉ Phỉ đi giúp đỡ một bộ phim truyền hình, nhân vật nữ chính là Tả Minh Nhiên, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, ngắn ngủi mấy tháng lại xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong lòng lại thầm nói muốn hiểu lòng dạ phụ nữ quả thật là mò kim đáy bể, Trương Lập Chi thu hồi suy nghĩ, đặt sự chú ý trở lại lễ trao giải.
 
***
 
Lễ trao giải bắt đúng lúc tám giờ đúng, mùa đông mặt trời lặn sớm, lúc Yến Vân Dương rời khỏi phòng họp, phòng làm việc đã bật đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn sang tòa nhà bên cạnh, bởi vì cao tầng nên bên ngoài cửa sổ đều là không gian tối tăm, mấy bông tuyết rơi xuống càng làm nổi bật không gian thê lương xung quanh.
 
Văn Mặc cầm hồ sơ trong tay đi ra, ngẩng đầu thấy Yến Vân Dương còn đứng ở hành lang, một đám người tăng ca đang nơm nớp lo sợ, rất giống chuột sợ bị mèo nhìn thấy.
 
Ho một tiếng, nghe tiếng Văn Mặc gọi anh một tiếng, "Lão đại."
 
Yến Vân Dương phục hồi tinh thần, lấy mắt kiếng xuống nhéo nhéo mũi nói: "Tan tầm đi."
 
Thấy Văn Mặc trả lời, dùng ánh mắt ra hiệu anh đi trước, nếu ông chủ không đi thì ai dám đi trước.
 
Yến Vân Dương định nói gì đó, nghĩ nghĩ rồi chỉ gật đầu với anh ta rồi nhấc chân bước vào thang máy.
 
Đi đến văn phòng trên lầu.
 
Cả đám đi về, Văn Mặc dặn dò một trợ lý khác vài câu, còn mình thì cầm tập tài liệu đi nơi khác, chưa kịp đi xa đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của trợ lý sau lưng, "Gần đây mọi người đã vất vả rồi, hôm nay không giữ mọi người ở lại ăn cơm nữa, nhanh về nhà đi."
 
Không mời ăn cơm là chuyện tốt, dù sao ở lại ăn tối, cũng phải tăng ca thêm một chút, còn không bằng về sớm một chút.

 
Nghe thấy tiếng hoan hô từ phía sau truyền đến, Văn Mặc khẽ thở ra.
 
Từ lần trước xảy ra tai nạn, dù là Yến Vân Dương hay Liễu Thanh Hà cũng đều bỏ qua được sự chờ mong cuối cùng vào tình thân, dù sao người khác không xem mình như người thân, nếu mình còn ngu ngốc kiêng nể trái phải, thì mới là mặc người chém giết.
 
Hai đại lão ra tay hết sức quả nhiên hiệu suất cao hơn rất nhiều, hơn nữa khi kết thúc công việc, Yến thị hôm nay tuy bên ngoài như không thay đổi gì nhưng quyền lực chính thức đã tập trung vào tay Yến Vân Dương.
 
Quả thật quá trình gian khổ hơn nhưng kết quả lại rất tốt, đối với cảnh đêm ngoài cửa sổ, Văn Mặc vươn tay, duỗi lưng một cái.
 
Trong văn phòng, Yến Vân Dương tháo kính ra, chương trình truyền hình trực tiếp lễ trao giải đang được phát trên máy tính bảng trước mặt anh, từng làn đạn chằng chịt chạy qua, anh không thể không tắt nó đi để thấy rõ hình ảnh.
 
Màn ảnh chủ yếu tập trung vào sân khấu, thỉnh thoảng đảo qua chỗ ngồi phía dưới, vị trí Tả Minh Nhiên gần ở trước, số lần được lướt qua cũng nhiều. Yến Vân Dương thấy cô mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá, đã hiểu ngay tin nhắn không đầu không đuôi kia.
 
Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, ai mặc chiếc váy ấy cũng thấy lạnh.
 
Xem một lát, Văn Mặc xử lý xong công việc trong tay từ trên lầu đi xuống, gõ cửa, cũng không đi vào, chỉ thò đầu vào nói: "Lão đại, đi thôi, tôi đưa anh về."
 
Vẫn nói thương gân động cốt một trăm ngày, Yến Vân Dương chỉ mới nghỉ ngơi một tháng, bên ngoài nhìn không thấy gì nhưng hành động vẫn có chút bất tiện, ví dụ như lái xe chỉ có thể để Văn Mặc làm thay.
 
"Ừ."
 
Trả lời xong, Yến Vân Dương cầm máy tính bảng trong tay đi ra, Văn Mặc tò mò nhìn, thấy là phát sóng trực tiếp nhịn không được cười khì hai tiếng, trêu ghẹo nói: "Xem chị dâu ạ?"
 
Yến Vân Dương liếc mắt nhìn anh ta không trả lời, Văn Mặc tiếp tục nói: "Đúng rồi, lúc nãy tôi xem Weibo, chị dâu lại lên hotsearch cùng với người khác, hình như tên là Ôn Phỉ Phỉ."

 
Yến Vân Dương không biết cái gì Phỉ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh đi tìm hiểu. Lên xe, Yến Vân Dương tốn mấy phút đã điều tra xong chân tướng.
 
Hiểu nguyên nhân có hot search, Yến Vân Dương dừng một chút rồi mở làn đạn lên.
 
Màn ảnh đúng lúc dừng ở hướng Tả Minh Nhiên, vốn là làn đàn dày đặc lại như Popeye được ăn rau chân vịt nhanh chóng lướt ngang.
 
"Đệt mợ, không phải chứ, Tả Minh Nhiên và Ôn Phỉ Phỉ ở chung một chỗ lại không có đánh nhau???"
 
"E là không phải mất trí đâu, nhiều lắm là giúp nhau tăng thêm vài lần trợn trắng mắt thôi."
 
"Vì sao tôi lại thấy quan hệ giữa họ rất tốt nhỉ? Do tôi xuất hiện ảo giác sao?"
 
"Không phải ảo giác đâu tôi vừa thấy Ôn Phỉ Phỉ nói gì đó, sau đó Tả Minh Nhiên cười với Ôn Phỉ Phỉ rất vui vẻ."
 
"Phỉ bảo từ chối đội nồi, fan bình hoa đừng có bôi phấn lên mặt."
 
"Tập trung vào nhà mình, Phỉ bảo chúng tôi là phái diễn xuất, dựa vào thực lực mà nói chuyện."
 
"Tôi chỉ cười mà không nói gì, ai ụp nồi ai còn chưa biết, ít nhất nhà tôi vẫn là hoa đán tuyến một."
 
"Dù sao Nhiên Nhiên nhà tôi, tình tình tốt, không phải là đại tiểu thư nóng nảy."
 
"Haha, tình chị em plastic trong showbiz còn ít à?"
 
"Có lợi thì cái gì cũng được, không phải hai người ngày vừa hợp tác trong một bộ phim sao?"
 
"Gì mà quan hệ tốt quan hệ kém, chỉ có vậy mà lên tận hot search, không phải lăng xê tôi sẽ live stream ăn bàn phím."
 
….

 
Trong làn đạn cả đám người thi nhau cãi, Yến Vân Dương sống hơn hai mươi năm, lần đầu bị cưỡng ép chứng kiến văn hoá của fan, mắt thấy "thảo luận" càng đi càng xa về hướng anh không hiểu, anh đóng làn đạn lễ trao giải vừa mới bắt đầu, người đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất đang rơm rớm nước mắt phát biểu cảm nghĩ, anh không có hứng thú nên tháo tai nghe, đưa mắt nhìn ra ngoài.
 
Xe chạy ngang một siêu thị còn mở cửa, đến gần cuối năm, đa số cửa hàng đều đóng cửa, cho dù còn bán cũng nghỉ rất sớm. Nghĩ đến đoạn thời gian này trong nhà không có ai, tủ lạnh đã rỗng tuếch từ lâu, Yến Vân Dương bảo Văn Mặc, "Dừng xe, tôi đi mua vài món đồ."
 
Gần chín giờ tối, trong siêu thị nhao nhao, giống như cả thành phố B đều tập trung đến đây.
 
Văn Mặc bị ép chung chỗ với Yến Vân Dương, trong tay còn xách mấy túi thực phẩm.
 
Hai người đàn ông đêm hôm khuya khoắt còn cùng nhau đi dạo siêu thị, nhất là hai người đàn ông có giá trị nhan sắc cao, thậm chí Văn Mặc còn thấy mấy cô gái trẻ con giơ điện thoại lên chụp ảnh bọn họ.
 
Dừng lại được rồi, mỗi người ở đây đều bận rộn tranh nhau mua đồ Tết không ai rảnh rỗi lấy điện thoại ra soi gương, huống chi trong số người đó có người còn quên tắt flash.
 
Văn Mặc cố tình ngăn cản bọn họ nhưng đám người bên cạnh như nước thủy triều khiến anh ta có lòng nhưng không đủ sức, đừng nói đi tới, dù đứng trên đám người này cũng khó trèo qua.
 
Sau một giờ họ mới vất vả lắm ra khỏi siêu thị, chỉ đứng xếp hàng cũng đã tốn 30 phút. Đợi đến lúc hai chân bước ra khỏi cửa siêu thị, Văn Mặc dường như cảm động muốn khóc, nhìn Yến Vân Dương, giọng điệu thê thảm: "Lão đại, lần sau không nên đi siêu thị cuối năm."
 
Yến Vân Dương: "..."
 
***
Lễ trao giải kết thúc lúc mười giờ, lối ra còn có phóng viên và các cuộc phỏng vấn đang chờ, tốn hơn một giờ, đợi đến khi ra đến ô tô, đã gần mười hai giờ.
 
Cuối cùng Tả Minh Nhiên cũng được mặc áo khoác vào, chôn người trong ghế ôm ly nước làm ấm tay.
 
An Kỳ cầm cúp lật qua lật lại xem, phấn khích tột độ, "Cái này làm bằng pha lê ạ? Nó đắt không ạ? Bên trên có phải là vàng thật không ạ?"
 
Tả Minh Nhiên thuận miệng trả lời vài câu, cô thật sự mệt chết rồi, vì để mặc lễ phục đẹp, mấy ngày nay vẫn luôn giảm béo để giữ dáng, giờ vừa lạnh vừa đói nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.
 
An Kỳ nhìn ra cô đang mệt mỏi, hỏi một câu có thể chụp ảnh không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì đi qua một bên tự chụp.
 

Bình Luận (0)
Comment