Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 103

Hơn một tháng không trở về, sân nhà Chu gia đã trở nên bẩn thỉu và lộn xộn.

Lâm Phương vốn không phải là người chăm chỉ, lúc trước khi Ôn Duyệt và Chu Diệu còn ở đây, Chu Diệu thường xuyên sẽ đem phân gà vịt trên mặt đất quét đến bên sân nhà bọn họ, cho nên Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy không thể không bóp mũi mà quét dọn vệ sinh.

Nhưng Ôn Duyệt và Chu Diệu vừa đi, hai người lập tức liền lộ rõ nguyên hình.

Ôn Duyệt cau mày, nhón chân thật cẩn thận đi qua sân, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra. Lúc mở khóa cô phát hiện chìa khóa hình như đã bị trầy xước.

Đẩy cửa vào nhà, trong phòng có một lớp bụi mỏng tích tụ. Khi cửa gỗ mở ra kéo theo tro bụi bay lên làm cho Ôn Duyệt bị sặc đến ho khan hai tiếng, che lại mũi lui ra ngoài, lại mở cửa phòng bếp ra, lấy ra chậu sắt và giẻ lau định quét tước đơn giản phòng của bọn họ một chút.

 

Bận đến 4-5 giờ chiều, Ôn Duyệt lại đi đến Phương gia.

Cô đi đến nhà bà nội Phương ăn cơm chiều, ăn xong thuận tiện tắm rửa một cái trở về trực tiếp ngủ. Chủ yếu là không muốn đối mặt với hai nhà chú hai và chú ba của Chu Diệu, nếu bọn họ biết Chu Diệu không có cùng cô trở về nói không chừng sẽ tới gây rắc rối.

Chờ ăn cơm chiều tắm rửa xong trực tiếp trở về ngủ, ngày hôm sau dậy sớm một chút đi lên núi bái tế cha mẹ, chủ yếu là muốn canh lúc vắng người mà đi ra ngoài.

Ôn Duyệt cảm thấy mình rất thông minh, sau khi ăn cơm tắm rửa xong, cô từ chối yêu cầu ngủ lại của bà nội Phương, cầm đèn pin đi về nhà. Vừa về đến sân liền nhìn thấy hai nhà Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy đã nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Cô cũng lặng lẽ mà sờ sờ mở cửa đóng cửa rồi khóa trái leo lên giường.

Lúc này thời tiết đã bắt đầu lạnh, mùng có thể không cần buông xuống, đắp chăn lên, ôn Duyệt tắt đèn nhắm mắt ngủ.

Có lẽ là do buổi tối uống nhiều nước quá, hơn nửa đêm Ôn Duyệt tỉnh dậy vì mắc tiểu, nhịn nhịn trong chốc lát cảm thấy thật sự không nín được, thở dài rời giường, cầm lấy đèn pin trên bàn đi đến nhà vệ sinh ở phía sau.

Mặc kệ là ở bao lâu, cô cũng không thích nghi được với nhà vệ sinh ở nông thôn.

Ôn Duyệt chạy nhanh đến nhà vệ sinh, nín thở, nhanh chóng đi xong rồi bước nhanh ra ngoài. Vừa đi đến chỗ ngoặt liền nhìn thấy một bóng người giống như kẻ trộm đi ra khỏi sân nhà, đi dọc theo con đường nhỏ ra ngoài.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ là Chu Giang Hải.

Kỳ quái, lúc này mới hơn 2 giờ sáng, Chu Gaing Hải là muốn đi đâu? Ôn Duyệt tò mò mà nhìn vài lần, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, về phòng ngủ.

Ngày hôm sau Ôn Duyệt thức dậy rất sớm, mang theo các đồ tế lễ đã chuẩn bị sẵn rồi đi theo con đường trong trí nhớ lên núi. Người trong thôn sau khi c.h.ế.t đều sẽ chôn cất ở những ngọn núi gần đó, cho nên trên núi có rất nhiều ngôi mộ, trong đó cũng có không ít ngôi mộ đã bị cỏ dại bao trùm lại, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Ôn Duyệt đi rất cẩn thận, sợ không chú ý sẽ giẫm lên mộ người khác. Từ sau khi c.h.ế.t và được xuyên đến đây, Ôn Duyệt vẫn rất tôn trọng với những thứ thần kỳ như vậy.

Cỏ dại trên đường tương đối rậm rạp, Ôn Duyệt đi bộ hơn nửa giờ mới đến nơi. Hai ngôi mộ của cha mẹ nguyên chủ nằm gần nhau, cỏ dại trên mộ có hơi cao. Khi đến đây, theo thói quen của nguyên chủ mỗi lần đến cúng bái đều sẽ mang theo lưỡi liềm, thuận tiện dọn sạch cỏ dại.

Nhìn ngôi mộ trước mặt, Ôn Duyệt hồi tưởng lại hành động của nguyên chủ, nhỏ giọng thì thầm: “Cha, mẹ, hai người không cần lo lắng, hiện tại con sống rất tốt. Con đã kết hôn với Chu Diệu, anh ấy đối với con rất tốt, con cũng đã quay lại trường đi học, đang học lớp 12, sang năm là có thể thi đại học……”

Cô nói những việc xảy ra trong khoảng thời gian này, đốt ít tiền giấy, chờ đến khi toàn bộ tiền giấy đều cháy hết thì dập tắt lửa, bảo đảm lửa đã dập tắt hoàn toàn cô mới nhẹ nhàng mà đi xuống núi.

Đi sắp đến chân núi, Ôn Duyệt lại đụng phải Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng.

Trong tay hai người cầm hộp hương và tiền giấy, dường như là muốn lên núi để cúng tế. Khi gặp mặt, ba người sững sờ hai giây.

“Tiểu Duyệt a, trở về cúng tế cha mẹ sao?” Ôn Quốc Cường phản ứng trước tiên, cười ha hả mà chào hỏi, như thể những chuyện xấu xa trước đó chưa từng xảy ra: “Nghe Hiểu Ngọc nói, con đã đi học lại? Còn học năm cuối, có thể theo kịp tiến độ không? Con còn chưa học xong lớp 10 và lớp 11 liền trực tiếp học lớp 12, đây không phải là..... câu nói kia nói đến sao? Đốt cháy giai đoạn! Đã đi học trở lại, tốt hơn là bắt đầu học lại từ đầu, đừng nóng vội.”

Ôn Quốc Cường tận tình khuyên bảo. Nếu không phải trước đó đã nhìn thấy rõ Ôn Quốc Cường là người như thế nào thì rất dễ bị lừa cho rằng ông ta là một trưởng bối hiền từ một lòng vì cô mà suy nghĩ.

Ôn Duyệt khẽ mỉm cười không nói chuyện.

“Ha hả, tôi thấy một số người đầu óc không thông minh, tự đề cao bản thân quá mức, thật sự cho rằng mình là một người lợi hại, làm sao có thể dễ dàng thi vào đại học như vậy? Không giống Hiểu Ngọc của chúng ta, mỗi lần thi đều đứng đầu, giáo viên đều nói, Hiểu Ngọc của chúng ta khẳng định có thể thi đậu đại học……”

Lý Hoa Hồng ở bên cạnh âm dương quái khí, mắt xếch nhìn từ trên xuống dưới Ôn Duyệt, vẻ mặt rất khinh thường.

Ôn Duyệt nhìn đồ vật trong tay bà ta, cười cười: “Bác gái thích nói như vậy, không bằng tôi và các người đi đến trước mộ cha mẹ tôi cho bà chậm rãi nói. Vừa lúc mộ của ông bà nội cũng ở bên kia, để cho bọn họ nhìn xem bà đối xử với tôi như thế nào, không biết buổi tối bà nội có báo mộng tìm bà tâm sự hay không?”

Cô thật sự rất chán ghét người bác gái này, so với thím hai của Chu Diệu còn phiền hơn.

Lý Hoa Hồng vừa nghe, sắc mặt lập tức rất khó coi giống như ăn phải ruồi bọ, miệng méo xệch xuống, vừa định mở miệng mắng chửi đã bị Ôn Quốc Cường quát lớn.

“Nhìn bộ dáng của bà đi, không muốn đi liền lăn trở về nhà, biết hôm nay là ngày giỗ của em trai em dâu còn bày ra bộ dáng này.” Ôn Quốc Cường mắng thật sự không khách khí, đoạt lấy tiền giấy trong tay Lý Hoa Hồng, đen mặt nói: “Lăn trở về đi!”

Ôn Duyệt lười xem hai người diễn kịch, vòng qua bọn họ đi về phía trước.

Lý Hoa Hồng nghẹn khí: “Ông xem bộ dáng của nó đi, dù sao chúng ta cũng là trưởng bối, làm gì có ai nói chuyện với trưởng bối như vậy?”

Ôn Quốc Cường có chút đau đầu: “Được rồi, bà bớt tranh cãi đi, con bé cũng đã gả ra ngoài, không làm chướng mắt bà nữa, gặp mặt bà cũng đừng nói chuyện gai góc như vậy, tốt xấu gì cũng là con gái duy nhất của em trai tôi.”

Lý Hoa Hồng thấy sắc mặt của Ôn Quốc Cường quả thật rất khó coi, mới nhịn xuống không nói chuyện, chẳng qua trong lòng vẫn muốn lải nhải hai câu. Cũng bởi vì Ôn Duyệt là con gái của em trai em dâu cho nên bà ta mới nhìn không vừa mắt, lúc trước khi mẹ chồng còn sống, đối xử với em trai và em dâu rất tốt, trong lòng bà ta đã nghẹn khuất rất lâu.

Bình Luận (0)
Comment