Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 107

Ôn Duyệt quay trở lại chỗ ngồi, quay đầu quét nhìn xung quanh hai vòng, những người bạn học đó sau khi bắt gặp ánh mắt của cô liền dời đi, quay đầu nói nhỏ với bạn cùng bàn, hành vi rất kỳ quái.

Từ trước đến nay cô đều rất rộng lượng, không để chuyện này ở trong lòng, nói với Lý Niệm Thu hai câu sau đó liền ném chuyện này ra sau đầu.

Buổi tối Chu Diệu lại đứng ở cửa chờ cô tan học.

Ôn Duyệt và Chu Diệu nói nói cười cười đi về phía trước.

Chu Diệu chú ý tới bên cạnh dường như có người đang trộm đánh giá anh và Ôn Duyệt, anh nhăn mày quay đầu nhìn lại, mặt mày lạnh lùng. Hai bên đèn đường tương đối mờ mịt, hơn nữa đêm nay thời tiết cũng không tốt lắm, ánh trăng trốn vào tầng mây, dẫn tới mấy người này không thấy rõ diện mạo của Chu Diệu, chỉ đại khái có chút ấn tượng..... thoạt nhìn rất hung dữ.

“Trong trường học không có ai bắt nạt em chứ?” Chu Diệu thu hồi tầm mắt.

Ôn Duyệt mờ mịt mà chớp chớp mắt: “A? Không có nha, sao anh đột nhiên lại hỏi cái này.”

 

Chu Diệu hơi nhướng mày: “Không có gì, anh quan tâm em.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Anh yên tâm đi, không có ai bắt nạt em đâu.”

“Bạn cùng lớp đều rất hòa đồng, hơn nữa lại đang học năm cuối trung học, sang năm liền thi đại học, làm gì có thời gian đi bắt nạt người khác, đều bận rộn đọc sách học tập.”

Chu Diệu: “Vậy được, nếu có người bắt nạt em, nhất định phải nói với anh.”

Ôn Duyệt cười đồng ý: “Được, em biết rồi.”

 

Ôn Duyệt vẫn còn chưa biết, những lời đồn đại về cô càng truyền càng thái quá.

Từ cô đã kết hôn, biến thành cô đoạt chồng sắp cưới của chị họ, sau đó lại biến thành cô thích đoạt người đàn ông đã có đối tượng, thích làm tiểu tam, danh tiếng của cô càng ngày càng tệ.

“Niệm Thu, cậu có cảm thấy mấy ngày nay ánh mắt của bạn học nhìn tớ đều rất kỳ quái không?” Sau khi ăn cơm trưa xong Ôn Duyệt trở lại trường học, tìm thấy Lý Niệm Thu đang ở sân thể dục dạy kèm cho người ta học, chờ lúc cô ấy nghỉ ngơi liền tiến đến bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lý Niệm Thu gật gật đầu: “Đúng thật, ánh mắt của bọn họ nhìn tớ cũng có chút kỳ quái, phỏng chừng đang thảo luận sau lưng chúng ta?”

Ôn Duyệt mở to hai mắt, ánh mắt trong suốt: “Chúng ta có cái gì để bọn họ thảo luận.”

Lý Niệm Thu: “Có lẽ là đang thảo luận vì sao thành tích của chúng ta lại tốt như vậy?”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Có thể.”

Trong kỳ thi cô và Lý Niệm Thu hoặc là cùng đứng nhất, hoặc là Ôn Duyệt thiếu 0.5 điểm xếp thứ hai, tóm lại đều không lọt khỏi top 2, cũng đem vị trí thứ ba ném rất xa ở phía sau có đuổi như thế nào cũng không đuổi kịp. Có thể nói hai người các cô là tâm can bảo bối của thầy cô, là mầm non sinh viên đại học hoàn hảo.

Thành tích của hai người tốt như vậy, bị người khác thảo luận cũng bình thường.

Ôn Duyệt lại đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Lý Niệm Thu: “Chu Diệu bọn họ đã từ Thượng Hải trở lại rồi sao?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, đã trở lại rồi.”

“Chiều chủ nhật này tớ sẽ đến nhà cậu một chuyến.” Lý Niệm Thu nói, “Tớ còn khá tò mò Thượng Hải là như thế nào.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Được nha.”

“Reng.....”

Chuông vào học vang lên, Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt đứng dậy trở về lớp học.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều vừa mới bắt đầu, trước cửa lớp học đột nhiên xuất hiện hai đồng chí công an mặc chế phục. Thầy giáo đi ra ngoài nửa phút rồi quay lại lớp học, tầm mắt quét xuống một vòng nói: “Ôn Duyệt, ra đây một chút.”

Ôn Duyệt sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

“Cô chính là Ôn Duyệt?” Đồng chí công an dẫn đầu đại khái hơn ba mươi tuổi nhìn cô hai lần, cười cười nói: “Đừng khẩn trương, chồng của cô tên Chu Diệu sao?”

Ôn Duyệt nhíu mày, có chút khẩn trương: “Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh ta đánh nhau với người ở trên phố, hiện tại đang ở Cục Công An.” Công an thông tri giải thích nói, “Làm phiền tiểu đồng chí đi theo chúng tôi một chuyến.”

Ôn Duyệt mím môi: “Được.”

Cô đi theo vài vị đồng chí công an đến Cục Công An, vừa đi vừa nghe bọn họ nói ngọn nguồn. Chu Diệu mang theo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào bày quán ở phố Nam, xảy ra xung đột với người khác, sạp hàng của bọn họ bị đập phá.

Chu Diệu liền trực tiếp đánh nhau cùng đám kia người một trận, sau đó bị đồng chí công an bắt tất cả đưa về Cục Cảnh Sát. Chuyện này nói nghiêm trọng cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng cần yêu cầu người trong nhà đến đây cùng nhau tiếp nhận giáo dục phê bình, đồng thời viết bản kiểm điểm.

Cục Công An cũng không xa, đi khoảng hai mươi phút liền đến.

Ôn Duyệt theo đồng chí công an đi vào, bên trong đứng rất nhiều người, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Diệu trong đám người. Anh cao gần 1m9 rất dễ chú ý, trên mặt còn mang theo vết thương, vẻ mặt hung ác không kềm chế được, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân, làm lơ đồng chí công an ở trước mặt đang tiến hành phê bình giáo dục bọn họ.

Mặt của Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng bị thương, hai người giống như cà tím đánh sương, biểu tình uể oải một chút tinh thần không có.

Không có ai trong nhóm người này có gương mặt nguyên vẹn cả.

Hai mắt của Nhậm Nghiệp Lương đảo loạn xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy Ôn Duyệt, ngẩn người, rụt cổ lại duỗi tay chọc chọc vào cánh tay của Chu Diệu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh, chị dâu tới!”

Chu Diệu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, đối diện với đôi mắt trong veo của Ôn Duyệt, gương mặt hung ác của anh hiện lên một chút chột dạ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ không kiên định, vài giây sau lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Ôn Duyệt phớt lờ anh.

Một lát sau, người thân của đám người đánh nhau với Chu Diệu cũng được mời đến, Cục Công An tức khắc ồn ào giống như là chợ bán thức ăn. Đủ loại âm thanh bén nhọn đan xen vào nhau, khiến tai của người nghe gần như muốn nổ tung.

Đồng chí công an thật vất vả mới làm nhóm người này bình tĩnh lại, Ôn Duyệt vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh không nói chuyện.

“Anh, em cảm thấy chị dâu dường như đang tức giận đấy.” Nhậm Nghiệp Lương nhìn Ôn Duyệt, quay đầu nhỏ giọng nói với Chu Diệu. Tuy rằng biểu tình của chị dâu trông giống như bình thường, nhưng trực giác nhạy bén nói cho Nhậm Nghiệp Lương biết, chị dâu hiện tại đặc biệt rất tức giận!

Ánh mắt của Chu Diệu vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Ôn Duyệt, nghe vậy liếc xéo Nhậm Nghiệp Lương một cái, giật nhẹ cánh môi, vết thương rỉ m.á.u ở khóe miệng trở nên rõ ràng hơn. Anh chậc một tiếng nói: “Mắt anh không có mù, nhìn thấy được.”

Anh cũng không muốn để cho Ôn Duyệt biết chuyện này, nhưng công an nói, không gọi người trong nhà lại đây bọn họ cũng đừng hòng trở về, cũng không thể gọi bà nội Phương đến đây, bà nội Phương đã già rồi, nếu biết chuyện này sợ bà sẽ xảy ra chuyện.

Bình Luận (0)
Comment