Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 118

Đến thành phố cũng đã gần 11 giờ, bọn họ liền đi đến một nhà hàng nhỏ ăn cơm trưa, sau đó đến rạp chiếu phim ở bên cạnh cửa hàng bách hóa xem phim.

Bộ phim này là phim hành động võ thuật mới của Hương Giang, khá hay. Tuy nói rạp chiếu phim này so với đời sau đơn sơ rất nhiều, cảm giác cũng không giống nhau. Ở bên ngoài rạp chiếu phim, Chu Diệu còn tiêu tiền mua hạt dưa, bọn họ vừa cắn hạt dưa vừa xem điện ảnh.

Bộ phim này Ôn Duyệt cũng chưa xem, dù sao đây cũng là trong tiểu thuyết, phương diện giải trí và vui chơi không giống với thế giới mà cô ở cũng là bình thường.

Bà nội Phương mang một bộ kính viễn thị mà Phương Thạch Đào vừa mới mua, sau khi nà nội Phương mang lên nhìn vẫn có chút mơ hồ, nhưng so với trước đây thì tốt hơn nhiều.

Bọn họ đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, bị cốt truyện trên màn hình tác động tiếng lòng. Lúc này các hiệu ứng đặc biệt trong phim còn có chút thô ráp, nhưng đối với những người chưa từng tiếp xúc qua phương diện này mà nói thì đây đã rất lợi hại rồi.

Ôn Duyệt cắn xong hạt dưa trong tay rồi, đang chuẩn bị dựa ra sau nghiêm túc xem phim, cổ tay của cô bị Chu Diệu nắm lấy. Anh đẩy những ngón tay tinh tế đang khép lại của Ôn Duyệt ra, đặt một nắm hạt dưa đã lột vỏ vào lòng bàn tay cô.

“Anh không ăn sao?” Ôn Duyệt quay đầu hỏi.

 

Ánh sáng trong rạp chiếu phim mơ ảo, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình. Ôn Duyệt đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Diệu, nhìn thấy bóng dáng của mình trong con ngươi đen nhánh.

Chu Diệu cười cười, tiếp tục lột hạt dưa còn dư lại trong tay, thấp giọng đáp: “Anh không thích ăn mấy thứ này.”

Ôn Duyệt vẫy tay với anh.

Chu Diệu nhướng mày dựa lại gần, bị Ôn Duyệt nhét vào một nắm nhỏ hạt dưa. Cánh môi của anh chạm vào lòng bàn tay non mềm ấm áp, sửng sốt hai giây mới há mồm.

Ôn Duyệt mỉm cười chuẩn bị thu hồi tay.

 

Chu Diệu bắt lấy cổ tay của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ôn Duyệt, đối diện với ánh nhìn nghi hoặc của cô, anh nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái ở lòng bàn tay cô.

Ôn Duyệt: “……?”

Ôn Duyệt: “!!”

Khuôn mặt của Ôn Duyệt đỏ bừng, muốn rút tay về lại bị Chu Diệu nắm chặt.

“Chu Diệu!” Chung quanh tất cả đều là người, Ôn Duyệt không dám nói quá lớn chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn Chu Diệu, thanh âm từ kẽ răng phát ra: “Anh, chỗ này nhiều người như vậy, anh đừng có chơi lưu manh……”

Chu Diệu trầm tư suy nghĩ: “Vậy khi không có người thì được không?”

Ôn Duyệt: “…… Không nói chuyện với anh nữa, em muốn xem phim.”

Cô quay đầu không hề nhìn Chu Diệu, nghiêm túc mà nhìn về phía màn hình trước mặt, dường như hình ảnh trong phim thật sự rất hấp dẫn cô.

Chu Diệu tâm tình rất tốt, cũng không buông tay Ôn Duyệt ra, thậm chí còn một tấc lại muốn tiến một thước, mười ngón tay đan vào nhau. Anh bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, mặt mày mỉm cười mà nhìn về màn hình phía trước.

Bộ phim kéo dài gần hai giờ mới kết thúc, Ôn Duyệt và những người khác đứng lên rất có trật tự mà rời đi. Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vẫn còn đang thảo luận cốt truyện của bộ phim, rhoatj nhìn bộ dáng rất kích động.

Từ rạp chiếu phim đi ra đã là 3 giờ chiều.

Bọn họ lại dẫn bà nội Phương và Lộ Lộ đi dạo cửa hành bách hóa và công viên giải trí.

Công viên giải trí mới mở cửa vào năm ngoái, trong công viên có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi và trẻ em, rất náo nhiệt. Phương Lộ Lộ đi vào công viên, giống như một chú chim tự do, chân nhỏ chạy nhảy khắp nới, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn chơi. Nhậm Nghiệp Lương đi theo phía sau Phương Lộ Lộ, dẫn cô bé đi chơi, còn Phương Thạch Đào thì đi cùng bà nội Phương.

Công viên giải trí này ở trong mắt của Ôn Duyệt nhìn có chút đơn sơ, cô dặn dò hai câu nhắc nhở Nhậm Nghiệp Lương đừng dẫn Lộ Lộ đi chơi những trò nguy hiểm. Bất quá lúc này còn chưa có những trò chơi nguy hiểm, tàu lượn siêu tốc cũng chỉ ở thành phố lớn mới có.

“Có muốn đi chơi một chút không?” Chu Diệu quay đầu hỏi.

Ôn Duyệt lắc đầu: “Không chơi, tùy tiện đi một chút thôi.”

Chu Diệu gật đầu: “Được.”

Anh rất tự nhiên mà nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Ôn Duyệt, nói câu “sao tay lại lạnh như vậy”, sau đó vẫn luôn nắm tay cô không buông ra.

“Ngày mai mua vé lúc mấy giờ?” Ôn Duyệt hỏi.

Chu Diệu rũ mắt: “Khoảng 5_6 giờ chiều.”

Trong lòng Ôn Duyệt có chút không muốn, lần này bọn họ tách ra phải hơn nửa năm mới gặp lại, tháng sáu sẽ thi vào đại học. Bất quá trên mặt cô vẫn không hề lộ ra sự miễn cưỡng chỉ mỉm cười nhìn Chu Diệu nói: “Phải cố lên nha, sau khi em thi đại học xong, anh phải đưa em đi chơi ở Thượng Hải.”

Chu Diệu nhướng mày, trong lòng nghĩ Thượng Hải cũng không có chỗ nào đặc biệt để chơi: “Thượng Hải cách Hương Giang không xa, đến lúc đó anh dẫn em đi Hương Giang chơi.”

Hai mắt Ôn Duyệt sáng rực lên: “Được nha.”

Hương Giang Thập Niên 90, cô cảm thấy rất hứng thú.

Chu Diệu và Ôn Duyệt mặc cùng một kiểu áo khoác, một người cao lớn đẹp trai, một người nhỏ xinh dịu dàng, bẻ ngoài và khí chất xuất sắc làm những người chung quanh sôi nổi nhìn về phía họ.

Ôn Duyệt nhìn thấy không ít ánh mắt nữ sinh đều đang nhìn về phía Chu Diệu.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, tóc mái dài che khuất ánh mắt đen đặc sắc bén, quả thật rất đẹp trai.

Từ công viên giải trí đi ra, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối xuống. Bọn họ ăn cơm ở trong thành, nghĩ đến ngày mai còn phải đến thành phố bắt xe lửa, vì thế dứt khoát ở lại khách sạn trong thành phố một đêm.

Đường phố trong thành phố rực rỡ về đêm nhưng so với ban ngày vẫn ít người hơn rất nhiều.

Mấy người Ôn Duyệt đi dạo ở bên ngoài một lát liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, sáng hôm sau đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đến cửa hàng bách hóa đi dạo. Khoảng 2 giờ chiều, Chu Diệu bảo Ôn Duyệt đưa bà nội Phương và Lộ Lộ trở về huyện thành.

Ôn Duyệt muốn đưa bọn họ lên xe lửa, nhưng thời gian mua vé xe lửa là 6 giờ rưỡi, lúc ấy trời đã tối rồi. Cô còn mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ, Chu Diệu không yên tâm.

Không có cách nào, Ôn Duyệt đành phải mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ ngồi xe trở về huyện thành.

“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Xe còn chưa khởi động, Chu Diệu đứng ở dưới cửa sổ xe ngẩng đầu lên nói với Ôn Duyệt, “Trở về anh liền mua máy bàn, em muốn gọi điện thoại cho anh lúc nào cũng được.”

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Được, anh phải chú ý thân thể, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng quá liều mạng.”

Chu Diệu ừ một tiếng, “Anh biết rồi.”

Anh nhìn vào mắt Ôn Duyệt, dường như có rất nhiều điều muốn nói ẩn giấu trong con ngươi đen sâu thẳm, cánh môi hơi giật giật nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.

Xe khởi động chậm rãi chạy về phía trước, Chu Diệu đi theo xe hai bước rồi mới nói: “Phải nhớ đến anh.”

Bình Luận (0)
Comment