Bọn họ vào một nhà hàng, tùy tiện gọi vài món ăn đơn giản, ăn xong lại đi dạo một lát rồi trở về nhà nghỉ ngơi.
Ở trên xe lửa ba ngày quả thật rất mệt, Ôn duyệt trở về tắm rửa một cái, đầu dính vào gối không bao lâu liền ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Duyệt phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình cô, bà nội Phương nói mấy mấy người Chu Diệu trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở nhà đợi rất nhàm chán, liền dẫn theo Lý Tưởng Đông, bà nội Phương và Lộ Lộ đi ra ngoài dạo hai vòng.
Thượng Hải phát triển rất nhanh, có rất nhiều tòa cao ốc building mang bóng dáng của đời sau, trên đường rất nhiều nam nữ trang điểm ăn mặc đều rất thời thượng. Váy hai dây, quần đùi váy ngắn, quần jean, áo sơmi các loại……
Sau khi đi dạo trở về Lý Niệm Thu nói: “Không hổ là Thượng Hải, khắp nơi đều có cơ hội kiếm tiền.”
Ôn Duyệt: “?” A? Sao cô lại không cảm nhận được, chẳng lẽ chỉ có nữ chính mới cảm thụ được văn hóa đời sống của Thượng Hải trong thời đại này.
Giữa trưa ba người Chu Diệu mặt xám mày tro trở lại, bọn họ giống như vừa mới lăn lộn trong một đống tro bụi. Ăn cơm trưa đơn giản, ba người lại vội vàng ra cửa, mãi cho đến bảy tám giờ tối mới trở về.
“Sao lại mệt như vậy?” Ôn Duyệt có chút đau lòng.
Chu Diệu cười cười, “Sắp xong rồi, chờ bận xong đợt này anh dẫn em đi Hương Giang chơi.” Anh vẫn còn nhớ rõ lời hứa mà anh đã nói khi trở về trước đây.
“Được nha.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt, nói các cô hôm nay đã ra ngoài đi dạo.
Trò chuyện một lát cô phát hiện Chu Diệu không có âm thanh, ngước mắt nhìn thấy, anh nhắm hai mắt, lông mi xanh đen hơi hơi run rẩy, đã ngủ rồi. Nhìn dưới mắt Chu Diệu một màu xanh đen, Ôn Duyệt thở dài một tiếng, đứng dậy lướt qua Chu Diệu tắt đèn bàn.
Thẳng đến nửa tháng sau, mấy người Chu Diệu mới bận xong, nghỉ ngơi hai ngày lấy lại tinh thần, bọn họ liền lên tàu thủy đi Hương Giang.
Hương Giang so với Thượng Hải càng thêm phồn hoa thời thượng, những ngôi nhà cao thấp đan xen nhau, người đến người đi rất đông. Mọi thứ bên đây rẻ hơn nhiều so với Thượng Hải, bọn họ ở lại Hương Giang tổng cộng bốn ngày.
Dù sao ở Thượng Hải bên này vẫn còn có việc.
Sau khi trở về lại vội vàng tìm trường học cho Phương Lộ Lộ và Lý Tưởng Đông, việc chuyển trường từ thành phố khác đến đây rất phiền toái, may mà Chu Diệu ở Thượng Hải hơn nửa năm, quen biết được không ít người, tốn một chút tiền để làm thủ tục cho hai đứa, còn lại chỉ chờ ngày khai giảng thôi.
Sau đó Chu Diệu còn dẫn Ôn Duyệt tham gia mấy bữa tiệc, đều là những nhân vật có quyền có thế ở Thượng Hải. Muốn bất động sản của Chu Diệu bán chạy thì nhất định phải có quan hệ tốt với những người này.
Nhìn Chu Diệu đang nói chuyện với người khác một cách trầm tĩnh không biểu lộ cảm xúc, lúc này Ôn Duyệt mới nhận ra anh đã đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với chàng trai trẻ trước đây tính tình táo bạo nóng nảy, một lời không hợp liền đen mặt.
Anh đã nhanh chóng rút đi vẻ non nớt, trở nên thành thục nội liễm, một sự thay đổi quá lớn làm Ôn Duyệt nhìn đến ngỡ ngàng. Thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Chu Diệu, cô mới phản ứng lại, trong lòng thở dài nghĩ Chu Diệu thật sự đã rất cố gắng. Cô cũng không thể kéo chân sau.
Ôn Duyệt bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ không nhanh không chậm, dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác. Cô đang lợi dụng ưu thế của bản thân, rất nhanh liền đánh vào vòng vây của các vị phu nhân. Những phu nhân này đa số đều có con, tụ tập lại không phải trò chuyện về chồng mình thì là về con mình, và thành tích lại càng là vấn đề quan trọng.
Ôn Duyệt nghĩ tới điều gì đó, nhưng cũng không nói gì, về nhà lập tức liền lôi kéo Lý Niệm Thu, hai người ở trong phòng lẩm nhẩm lầm nhầm trò chuyện gần hai giờ, sau đó vẻ mặt tươi cười đi ra.
Chu Diệu có chút tò mò: “Các em đang nói chuyện gì vậy?”
“Bí mật.” Ôn Duyệt giảo hoạt mà chớp chớp mắt, “Sau này sẽ nói cho anh biết.”
Chu Diệu nhướng mày: “Thần bí như vậy?”
Ôn Duyệt cong cong đôi mắt.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày cô đều lôi kéo Lý Niệm Thu ra ngoài. Dù sao Chu Diệu vừa ra ngoài không bao lâu hai người các cô cũng liền ra ngoài, giữa trưa trở về ăn cơm, cơm nước xong lại ra ngoài.
Ngay từ đầu Chu Diệu còn không biết hai người lại đang làm gì, mãi về sau có một vị lão tổng nói với anh: “Chu tổng, vợ cậu thì ra là sinh viên đại học Thượng Hải? Thật lợi hại a, con trai của tôi thành tích nát nhừ, hai ngày này được vợ cậu và chị em tốt của vợ cậu dạy kèm, thành tích đã được nâng cao không ít.....” Sau đó lập tức đặt hai căn nhà.
Lúc này Chu Diệu mới biết mấy ngày nay Ôn Duyệt đang bận làm cái gì, anh sửng sốt hai giây, chợt cười cười. Về nhà liền ôm Ôn Duyệt gặm cắn tới mười phút.
Lúc này Ôn Duyệt mới nói cho anh, cô và Lý Niệm Thu quyết định hợp tác mở một công ty giáo dục chuyên dạy kèm cho trẻ em. Trước mắt đang còn trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, vừa có thể giúp Chu Diệu vừa đặt nền móng cho công ty của họ, một công đôi việc!
Phương án cụ thể là Lý Niệm Thu nghĩ, cô chỉ là phụ trách truyền lại tin tức thôi.
“Vậy cũng rất lợi hại.” Chu Diệu đặt cằm lên đỉnh đầu Ôn Duyệt, phía trên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Em giúp anh một việc lớn như vậy, anh nên báo đáp em thế nào đây?”
Ôn Duyệt im lặng, nghiêng đầu nhìn vào trong mắt Chu Diệu: “Lấy thân báo đáp?”
“Được thôi.” Chu Diệu nhướng mày, một bộ dáng em kiếm lời lớn, “Vậy lấy thân báo đáp đi.”
Đầu tháng chín, bắt đầu khai giảng.
Đại học khai giảng, Chu Diệu dành thời gian cả ngày để đưa Ôn Duyệt đến trường. Chuyên ngành của cô là khoa ngoại ngữ, còn chuyên ngành của Lý Niệm Thu là khoa tài chính, cũng không biết có phải vì gần gũi với nữ chính hay không mà hai người được phân vào cùng một ký túc xá.
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu vừa mới bắt đầu sống tại ký túc xá của trường, đã gặp được nhiều bạn cùng lớp có tính cách tốt, sau đó đã lặng lẽ lựa chọn.
Đúng vậy, họ đang lựa chọn nhân viên cho công ty giáo dục của mình.
Cũng không thể chỉ có hai người các cô làm giáo viên, tất nhiên là phải chọn thêm nhiều người, phải chọn những người có thành tích tốt và tính cách tốt.
Dưới sự chọn lựa kỹ lưỡng của hai người, họ đã chọn được khoảng mười người, cuối cùng chỉ có mười người này đồng ý đến, nhưng trong giai đoạn đầu cũng đủ dùng.
“Cơ sở giáo dục” của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã trở nên nổi tiếng trong vòng của các vị phu nhân. Về thành tích của con cái, luôn là điều cha mẹ quan tâm nhất, nhưng nếu có một chút tiền, họ sẵn lòng chi tiền để thuê gia sư cho con mình.
Sau khi tuyển được nhân viên, cứ như vậy, cơ sở giáo dục của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu liền bắt đầu.
Ôn Duyệt không am hiểu quản lý, vì vậy công việc quản lý liền giao cho Lý Niệm Thu.