Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 126

Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ quay trở về quê nhà một chuyến.

Trong thôn cũng không có thay đổi gì lớn, bất quá chính là Lý đội trưởng đã xây nhà mới, là một ngôi nhà hai tầng kiểu tây. Lý Danh Kim đi theo Chu Diệu đến Thượng Hải kiếm được không ít tiền, mặc dù hiện tại vẫn ở Thượng Hải với vợ nhưng mỗi năm cũng sẽ về quê vào dịp tết, giúp đỡ gia đình xây lại nhà ở.

Hiện tại Chu Diệu bọn họ chính là những người nổi tiếng ở trong thôn.

Bất động sản Diệu Duyệt và cơ sở giáo dục Niệm Duyệt mỗi ngày đều xuất hiện trên truyền hình, hơn nữa Niệm Duyệt còn có chi nhánh ở nhiều thành phố. Sau khi kiếm được tiền, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã thống nhất lấy ra một khoản tiền để hỗ trợ học bổng cho sinh viên nghèo ở quê nhà.

Mỗi năm bọn họ đều trở về nhưng thường là không thông báo cho người trong thôn.

 

Không cần thiết.

Ôn Duyệt đã lâu rồi không gặp bác cả Ôn và gia đình chú hai, chú ba của Chu Diệu.

Ôn Hiểu Ngọc không có thi đậu đại học, sau khi thi đại học kết thúc, không đến mấy tháng liền cùng Cao Trí Viễn kết hôn, nghe nói là kết hôn vì có thai.

Lần này trở về, Ôn Duyệt nhìn thấy Ôn Hiểu Ngọc.

 

Nói thật, Ôn Hiểu Ngọc thay đổi thật sự rất lớn. Bên cạnh còn dắt theo một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, mặc quần áo rất bẩn, gương mặt cũng lấm lem, vừa nhìn liền biết là không được chăm sóc kỹ.

Ôn Hiểu Ngọc thoạt nhìn già đi rất nhiều, vẻ mặt rất u sầu, trông giống như lớn hơn vài tuổi so với Ôn Duyệt, hoàn toàn không nhìn ra sự kiêu ngạo và tự tin ngày xưa. Trong mắt không có ánh sáng.

Mẹ của Lý Danh Kim theo ánh mắt của Ôn Duyệt nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Người chị họ này của cháu cũng thật là không biết xấu hổ. Gả cho người ta, điều kiện trong nhà cũng rất tốt, nhưng khi nghe được tin chồng của cháu đang là ông chủ của một công ty, cô ta liền bắt đầu hối hận, suốt ngày cãi nhau với người ta, một gia đình tốt đẹp như vậy sắp bị tan vỡ.”

“Bọn họ gần đây dường như đang ầm ĩ muốn ly hôn, tạo nghiệt, đứa bé còn nhỏ như vậy.”

Vẻ mặt của Ôn Duyệt không có biến hóa, thu hồi tầm mắt cười cười, không đưa ra ý kiến.

Từ quê nhà trở lại Thượng Hải, Ôn Duyệt liền phát hiện mình dường như ngủ nhiều hơn so với ngày thường, cũng không có tinh thần. Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, đi bệnh viện kiểm tra một chút, quả nhiên đã mang thai một tháng.

Cô đem tin tức này nói cho Chu Diệu.

Chu Diệu ngày càng thành thục và trầm ổn lúc này trực tiếp liền ngây dại, sau đó giống như một tên ngốc chạy quanh ghế sô pha trong phòng khách khoảng mười vòng. Anh đến bên cạnh Ôn Duyệt, ôm cô, ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Vợ ơi, cảm ơn em, em thật lợi hại!”

Ôn Duyệt: “Này có gì mà lợi hại.”

Đôi mắt của Chu Diệu vẫn sáng ngời: “Em mang thai!”

Ôn Duyệt: “……?”

Lời này sao nghe kỳ quái vậy?

Ôn Duyệt nhìn Chu Diệu, cảm thấy anh có thể là đầu óc hư rồi. Thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt anh, cô cũng không nhịn cười lên.

Sau đó Chu Diệu buông xuống hết những công việc không quan trọng có thể từ chối được, chỉ cần có thời gian anh liền ở bên cạnh Ôn Duyệt, nhìn bụng cô ngày càng lớn. Anh cũng mua rất nhiều đồ liên quan đến trẻ em.

Ban đầu anh rất vui sướng, cho đến khi Ôn Duyệt bắt đầu nôn nghén, sau đó chân cô thỉnh thoảng bị chuột rút, thật chịu tội, anh lại bắt đầu đau lòng, hận không thể để đứa trẻ được sinh ra ngay lập tức.

Tiểu Nguyệt Lượng được sinh ra vào một ngày đẹp trời tháng sáu.

Chu Diệu vốn đang họp ở công ty, nghe thấy bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại đến nói Ôn Duyệt sắp sinh, không nói nhiều hai câu, lập tức liền đứng dậy chạy đến bệnh viện.

Sinh con rất khổ.

Ôn Duyệt còn khá may mắn, không phải chịu khổ nhiều, đứa bé được thuận lợi sinh ra.

Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Chu Diệu cau mày mặt đầy nôn nóng, đau lòng mà nhìn qua, trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc vừa mới xuyên đến đây cô cũng ở trong bệnh viện.

Người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra cũng là Chu Diệu.

Từ lúc bắt đầu cô không thích ứng, sau này dần dần dung nhập vào thế giới này, Chu Diệu đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời cô.

“…… Vợ ơi, con gái của chúng ta có hơi xấu.” Chu Diệu ôm tiểu Nguyệt Lượng mới sinh ra, đứng ở bên cạnh với vẻ mặt u sầu, “Còn may là ba con có chút tiền, nếu không sau này phải làm sao đây a?”

Có lẽ là cảm nhận được cha ruột ghét bỏ, tiểu Nguyệt Lượng đột nhiên khóc thành tiếng.

Chu Diệu lại luống cuống tay chân nhẹ giọng dỗ.

Ôn Duyệt nhìn một màn này mỉm cười.

HOÀN

Bình Luận (0)
Comment