Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 36

"Nếu Diệu ca đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.” Phương Thạch Đào đặc biệt tin tưởng Chu Diệu, tức giận nói: “Bà già nhà họ Ôn đó thật quá đáng, sao có thể đối xử với chị dâu như vậy, cũng may là sườn núi đó không cao, nếu là cao một chút……”

Nhậm Nghiệp Lương bịt miệng Phương Thạch Đào lại: “Phi phi, nói cái gì vậy, chị dâu chúng ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ai da Phương ngốc nghếch, nếu cậu còn nói thêm gì nữa, chờ lát nữa Diệu ca sẽ quay lại tiếp tục đánh Ôn Hoa, không thể nói thì không cần phải nói.

Phương Thạch Đào cũng phản ứng lại, gãi đầu xấu hổ giải thích: “Anh, em không có ý trù ẻo chị dâu đâu.”

Chu Diệu gật đầu: “Ừ, chú chỉ là đầu óc đơn giản.”

Phương Thạch Đào khờ khạo mà cười cười: “Bất quá chúng ta đánh Ôn Hoa có hiệu quả sao.”

Nhậm Nghiệp Lương: “Đương nhiên là có, cậu còn không biết Lý Hoa Hồng quan tâm đến tiền đồ của con trai mình đến mức nào sao? Đáng tiếc chúng ta phải vào thành phố, nếu không tôi thật muốn nhìn xem tiểu tử Ôn Hoa kia làm thế nào khóc lóc trở về tìm mẹ, ha ha ha.”

 

Phương Thạch Đào nghe Nhậm Nghiệp Lương nói, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Chu Diệu lạnh mặt, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian, đi sớm về sớm.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào lập tức ngậm miệng, theo sát phía sau.

-

Ôn Duyệt tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.

 

Cô cảm thấy đôi mắt của mình không thích hợp, duỗi tay sờ sờ, thở dài.

Quả nhiên có chút sưng.

Ngày hôm qua khóc rất lâu, buổi tối cũng khóc, cho dù sau đó có chườm khăn lạnh cũng không có tác dụng gì, may mắn là không cần phải ra ngoài gặp người.

Ôn Duyệt nhìn mắt cá chân, vẫn còn sưng đỏ, hình như còn nghiêm trọng hơn một chút so với ngày hôm qua. Đau thì vẫn đau, nhưng không có đau như ngày hôm qua.

Cô đứng dậy mang giày, đỡ ghế chân nhảy đến trước bàn, thấy trên bàn có hai quả trứng luộc và một tờ giấy.

Trên tờ giấy có một dòng chữ được viết bằng bút chì: Tôi nấu cho e hai quả trứng gà, nhớ ăn. Nếu bác gái e đến tìm cứ trốn trong nhà đừng đi ra ngoài, trở về nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết.

Chữ viết của Chu Diệu nhìn như rồng bay phượng múa, trông rất đẹp.

Ôn Duyệt đầu tiên là cảm khái một câu, sau đó lại có chút khẩn trương.

Cái gì, bác gái còn sẽ tới gây rắc rối?? Không phải là muốn tới đánh cô đi?

Cô cất tờ giấy đi, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trong sân không có ai mới mở cửa đỡ tường một chân nhảy đến phòng bếp.

Quần áo đã được giặt sạch phơi trên sào đồ ngoài sân, lúc này cũng gần khô rồi.

Ôn Duyệt rửa mặt xong nhảy qua kiểm tra một chút, mỗi một bộ quần áo đều tản ra mùi thơm của xà phòng, Chu Diệu xác thực đã làm theo những gì cô đã nói tối qua.

Rất tốt, cô vừa lòng gật đầu.

Ăn xong trứng luộc, Ôn Duyệt cầm bộ quần áo đã làm được một nửa tiếp tục làm tiếp, suy nghĩ, lại mang ghế trong phòng ra ngồi ở cửa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân một cái.

Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt liền đến giữa trưa.

Ôn Duyệt có chút mệt mỏi, đặt quần áo xuống đứng lên hoạt động gân cốt một chút, phát hiện ngoài sân có hai bóng dáng một lớn và một nhỏ.

Bà cụ với đôi mắt vẩn đục nhưng vẻ mặt hiền lành dẫn theo một cô bé ở ngoài sân, giương giọng kêu: “Vợ tiểu Diệu có ở nhà không? Bà là bà nội của Thạch Đào tới đưa cơm cho cháu.”

Ôn Duyệt vội vàng nhảy đi mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Bà nội Phương mau vào đi.”

“Ôi chao!” Bà nội Phương cười ha hả đáp, nắm tay cô bé bên cạnh đi vào sân, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Ôn Duyệt, ôn hòa khen ngợi: “Cháu chính là vợ của tiểu Diệu à, ai nha, khuôn mặt nhỏ này thật xinh đẹp, chỉ là là quá gầy, sao lại gầy như vậy.”

Xuyên đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Ôn Duyệt gặp được một vị trưởng bối hiền lành lại hòa ái như vậy. Sau khi được khen ngợi cô có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt xinh đẹp ẩm ướt lập tức cong thành hình lưỡi liềm.

“Cũng không biết cháu thích ăn gì, bà chỉ làm hai món ăn, khẳng định không ngon bằng cháu làm. Lần trước cháu kêu tiểu Diệu mang thịt kho tàu qua, mùi vị thật thơm ăn rất ngon, tiểu Diệu thật may mắn khi cưới được cháu.” Bà nội Phương cũng cười, nhìn càng hiền từ hơn.

Ôn Duyệt cười nói vui vẻ: “Nếu bà thích, lần sau cháu lại làm cho bà ăn.”

“Như vậy sao được, thịt rất đắt.” Bà nội Phương xua xua tay, đi theo Ôn Duyệt vào nhà, đặt giỏ tre dùng để đựng thức ăn lên bàn: “Mau tới ăn, chờ lát nữa đồ ăn lạnh ăn sẽ không ngon nữa.”

Nhìn đồ ăn trên bàn, Ôn Duyệt mỉm cười đồng ý: “Bà đã ăn chưa?”

Bà nội Phương: “Đã ăn rồi.”

Ôn Duyệt lại nhìn về phía cô bé vẫn luôn không nói chuyện, dịu dàng hỏi: “Em gái, em tên là gì?”

Cô bé trốn ở sau lưng bà nội Phương thò cái đầu nhỏ ra ngoài rụt rè nhìn cô.

Bà nội sờ đầu cô bé: “Chị đang nói chuyện với con đó.”

Cô bé nhỏ giọng: “Em tên Phương Lộ Lộ.”

“Phương Lộ Lộ? Tên thật là dễ nghe.” Ôn Duyệt cười khanh khách khen cô bé, “ em cũng thật đáng yêu, chờ chị một chút nha.”

Cô một chân nhảy đến phòng cách vách mở tủ bát ra, lấy ra kẹo sữa và bánh hạnh nhân lại nhảy trở về, đặt ở trước mặt cô bé: “Lộ Lộ, đến ăn kẹo.”

Bà nội Phương vội vàng từ chối: “Ai nha, cháu mau cất đi.”

Ôn Duyệt cười vô hại: “Không sao đâu, cháu cũng không thích ăn những thứ này lắm, để ở trong nhà lâu không dùng thì lãng phí lắm.”

Bà nội Phương từ chối vài lần không được, nên đành để cho cháu gái nhận lấy, bà chân thành nói: “Ai nha, vợ chồng son các cháu đều là người tốt, nhân hậu, mau ăn cơm nha.”

“Được.” Ôn Duyệt ngồi xuống, cầm đũa chậm rãi ăn cơm, sau đó cười nói: “Ăn ngon, có hương vị của gia đình.”

Bà nội Phương cười rất vui vẻ.

Bà ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt dừng ở chiếc áo sơmi đã làm được phân nửa ở bên cạnh: “Đang làm áo, là làm cho tiểu Diệu sao?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

“Cháu thật là giỏi, tiểu Diệu cưới được cô vợ tốt.” Người lớn tuổi thì tương đối dong dài, hơn nữa Ôn Duyệt vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, tính tình lại tốt, bà nội Phương nói càng nhiều chút, lải nhải: “Tiểu Diệu là đứa trẻ tốt, là người duy nhất trong thôn không chê Thạch Đào, chịu dẫn thằng bé đi cùng. Đừng nhìn tiểu Diệu nói chuyện không dễ nghe, nhưng thằng bé rất tốt bụng, hai năm trước bà sinh bệnh vẫn là tiểu Diệu bỏ tiền ra mua thuốc……”

Bình Luận (0)
Comment