Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 43

Lâm Phương ở trong phòng bếp quăng ngã đồ vật.

Chu Giang Hải đi vào ngăn bà ta lại: “Bà đang làm gì vậy, chờ lát nữa làm chén vỡ rồi thì bà ăn bằng cái gì?”

Lâm Phương tức giận: “Ông nhìn xem tên tạp chủng Chu Diệu kia ăn ngon như thế nào, ăn thịt bò và xương sườn, nhà chúng ta cũng chưa từng được ăn ngon như vậy! Nó tình nguyện cho người ngoài ăn cũng không mời chúng ta ăn!”

Chu Giang Hải nghe vậy có chút không nói nên lời: “Chúng ta và nó quan hệ tệ đến mức nào, bà còn mong đợi nó sẽ mời bà ăn sao, đầu óc bà có thể thông minh lên chút được không?”

“Tôi đây chính là không thoải mái, tại sao nó có thể ăn ngon như vậy, trong khi chúng ta nửa tháng chỉ ăn thịt được vài lần.” Lâm Phương căm giận lãi nhãi không ngừng.

Chu Giang Hải nghe lãi nhãi đến đầu óc quay cuồng: “Chúng ta cũng không nghèo đến mức không mua nổi thịt, nếu bà muốn ăn thì mua đi, cũng không phải vấn đề gì to tát!”

Lâm Phương trợn trắng mắt nói ông thì hiểu cái rắm.

Sao có thể mỗi ngày đều ăn thịt, đó chẳng phải là lãng phí tiền sao? Tiền không phải là để dành cho hai con trai cưới vợ sao?

 

Lâm Phương đi tới đi lui giữa phòng bếp và nhà chính, mỗi lần đi ra ngoài đều phải nhìn về phía Chu Diệu hai lần, trong miệng phát ra đủ loại âm thanh kỳ quái, trợn mắt nhìn trời lộ ra sự phẫn nộ.

Chu Diệu không để ý tới.

Nhưng Ôn Duyệt nhận thấy được bà nội Phương có chút câu nệ, duỗi tay chọc chọc eo Chu Diệu, vừa mới chọc hai cái cổ tay cô đã bị Chu Diệu nắm lấy.

Chu Diệu rũ mắt nhìn cô, hơi hơi nhíu mày: “Làm gì?”

Ôn Duyệt vẫy tay ý bảo anh tới gần một chút, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: “Bảo thím hai anh đừng có đi tới đi lui nữa, anh không thấy bà nội Phương không dám ăn cơm sao?”

 

Khi cô nói chuyện, phun ra một luồng nhiệt khí khiến tai anh có chút ngứa.

Chu Diệu dừng lại vài giây mới hiểu được cô đang nói gì, đúng lúc này Lâm Phương lại từ phòng bếp đi ra, trợn trắng mắt nhìn sang bên này.

Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng c.h.ế.t chóc dừng ở trên người Lâm Phương, cười lạnh hai tiếng nói: “Thím hai, mắt của bà hình như có vấn đề, tôi giúp bà xem chút nhé?” Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.

Lâm Phương run rẩy chạy về phòng đóng mạnh cửa lại, không dám ra ngoài nữa. Cửa phòng của bọn họ vừa đắp thêm vài tấm ván gỗ trông rất bắt mắt.

“Ăn nhiều một chút, mặc kệ bà ta.” Chu Diệu đem thịt bò hầm đẩy về trước mặt bà nội Phương, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhậm Nghiệp Lương cũng phản ứng lại, vội vàng gắp đồ ăn vào trong chén bà nội Phương: “Đúng vậy đúng vậy, bà nội, bà ăn nhiều một chút.”

Ôn Duyệt suy nghĩ lần sau phải chuẩn bị thêm một đôi đũa riêng dùng để gắp đồ ăn mới được, gắp tới gắp lui như vậy cũng quá không vệ sinh.

Cơm nước xong, công việc rửa chén được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tranh nhau làm. Dưới sự hướng dẫn của Chu Diệu, hai người dùng nước ấm rửa đi rửa lại hai lần, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi mới đỡ bà nội Phương và ôm Phương Lộ Lộ rời khỏi nhà họ Chu.

Sắc trời đã tối, ánh trăng treo trên ngọn cây.

Chu Diệu đem bàn ghế tất cả đều dọn về phòng, từ trong phòng đi ra tiện tay vén quần áo lên lau mồ hôi trên mặt, động tác thô bạo phóng túng, những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay toát lên cảm giác mạnh mẽ.

Cơ bụng màu mật ong chợt lóe qua trước mắt, đường nhân ngư xinh đẹp và quyến rũ chìm vào cạp quần hơi rộng.

Ôn Duyệt dừng chân lại, cô nghĩ thầm cảnh tượng như thế này dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần vẫn khó có thể quen được. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Vậy tôi đi tắm trước nha.”

Chu Diệu ừ một tiếng, ngước mắt nhìn cô: “Đi đi.”

Mấy ngày nay Chu Diệu luôn rời nhà trước khi trời sáng, Ôn Duyệt đã quen với việc buổi sáng chỉ có một mình ở nhà.

Vì vậy, buổi sáng tỉnh lại, mở cửa ra, cô có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Diệu đang ngồi trong sân chăm chỉ giặt quần áo trong chậu gỗ.

“Hôm nay anh không vào thành phố à?”

Chu Diệu nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại.

Đại khái là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên biểu cảm trên mặt của Ôn Duyệt có chút ngốc, ánh mắt không còn linh động như thường ngày, nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch hơn một chút.

Anh nhìn chằm chằm hai giây, không nhịn được cong môi cười.

Ôn Duyệt: “?”

Cô theo bản năng duỗi tay sờ sờ mặt, không phát hiện ra có gì không ổn, mày liễu nhíu lại: “Anh cười cái gì, trên mặt tôi có cái gì sao?”.

“Không.” Chu Diệu là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt anh lại mở rộng thêm vài phần, thu hồi tầm mắt tiếp tục giặt quần áo: “Tôi bận xong rồi, không cần lại vào thành phố, có hai quả trứng gà vẫn còn nóng ở trong nồi.”

“Ồ.” Ôn Duyệt vẫn còn có chút mơ màng, ngáp dài đi vào phòng bếp.

Vài giây sau, cô từ trong phòng bếp ngậm bàn chải đánh răng đi ra, đứng ở trên bậc thang vừa đánh răng vừa nhìn về phía Chu Diệu. Do dự hai giây, Ôn Duyệt mơ hồ hỏi: “Anh có dùng xà phòng không?”

Chu Diệu không nghe rõ.

Ôn Duyệt súc sạch bọt trong miệng lại hỏi lần nữa.

“Dùng rồi.” Chu Diệu chậc một tiếng, vừa lúc giặt xong quần áo, chuẩn bị vắt khô đặt trên giá phơi quần áo. Anh vẫy tay gọi Ôn Duyệt, thản nhiên nói: “Em có muốn qua đây kiểm tra không?”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Thôi, tôi tin anh.”

Chu Diệu lắc lắc quần áo trong tay, cười nhạo một tiếng.

Sau khi rửa mặt và ăn xong một quả trứng gà, Ôn Duyệt ôm chăn và khăn trải giường trong phòng ra, đặt trên một giá treo quần áo trống khác để phơi.

Cô không có việc gì để làm, còn Chu Diệu thì vẫn đang bận rộn.

Lu nước trong phòng bếp đã hết, củi cũng không còn bao nhiêu. Anh đi gánh nước thuận tiện lên núi đốn một ít củi.

Thời tiết gần đây càng thêm nóng bức, Chu Diệu cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ. Cơ bắp săn chắc phồng lên tràn đầy sức mạnh hoang dã, cơ n.g.ự.c trước người mơ hồ hiện ra, hai chân thon dài bao bọc trong chiếc quần đen hơi rộng, tràn đầy hormone nam tính.

Anh tiện tay nhặt rìu đốn củi lên ném vào giỏ, một tay xách theo giỏ đi ra ngoài: “Tôi đi đốn củi.”

“Được ~”

Ôn Duyệt đồng ý, nhìn theo bước chân dài rời đi của Chu Diệu, cô lấy chiếc áo sơmi trong tủ quần áo ra tiếp tục khâu vá.

Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành!

Ôn Duyệt rất hứng khởi.

Cơm trưa, hai người ăn thức ăn còn dư lại tối hôm qua. Ôn Duyệt trộn lại xào chung với cơm, mùi thơm ngào ngạc ăn rất ngon, cuối cùng bị Chu Diệu ăn đến sạch sẽ.

Buổi chiều, Chu Diệu xách theo cái búa ở trong phòng gõ gõ đánh đánh. Chân ghế và chân bàn có một số nơi còn lỏng lẻo, anh phải cố định lại một lần nữa, tránh cho ngày nào đó liền gãy thành từng mảnh.

Bình Luận (0)
Comment