Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 54

Ôn Duyệt nghĩ thầm trách không được, có vài chiếc ghế trong nhà thường xuyên có vấn đề, cũng không thấy Chu Diệu vứt đi, mỗi lần đều dùng cây búa gõ gõ hai cái.

“Tốt nha, vậy anh làm đi, cho em xem tay nghề của anh.” Ôn Duyệt cười khanh khách mà nói, thuận tiện đưa ra yêu cầu, “Em hy vọng anh có thể làm cho em cao hơn một chút, cao khoảng thế này, và tốt nhất là làm một chỗ để đặt chân, có thể thoải mái khi đặt chân……”

Chu Diệu dừng lại việc trong tay, nhìn về phía Ôn Duyệt, nghiêm túc lắng nghe.

Sau khi nghe xong nhướng mi đồng ý: “Được, nhiều nhất là bốn năm ngày, bảo đảm sẽ làm xong cho em. Bố trí máy may xong rồi, em xem vị trí này được không?”

Ôn Duyệt đi tới thử một chút, gật đầu: “Được rồi.”

“Được, em ở nhà đợi, anh ra ngoài một chuyến.” Chu Diệu nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Duyệt, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Sau núi có rừng tre, anh sẽ dùng cây tre làm ghế tre cho em, mùa hè ngồi mát mẻ lại thoải mái, được không?”

Ôn Duyệt nghi hoặc mà liếc anh: “Anh tự quyết định được rồi, chuyện này không cần nói với em.”

 

Chu Diệu cười: “Vậy không được, về sau anh làm cái gì đều sẽ nói với em một tiếng, đi vệ sinh cũng sẽ nói cho em.”

Ôn Duyệt: “?”

Trên mặt Ôn Duyệt hiện lên một chút tức giận, cắn răng hỏi: “Chu diệu, anh có bệnh phải không.” Cố ý hiểu sai ý tứ trong lời nói của cô lúc trước đúng không?

Chu Diệu cười càng vui vẻ, dưới ánh mắt trừng lớn của Ôn Duyệt, sải bước đi ra ngoài, cầm theo rìu đốn củi đi ra sau núi.

Lúc này cách giờ cơm trưa vẫn còn sớm, vậy nên trước tiên cô chuẩn bị nguyên liệu.

 

Đơn giản ăn xong cơm trưa, Ôn Duyệt tiếp tục ở trong phòng sửa lại bộ quầnn áo của cô, Chu Diệu thì ở trong sân xử lý mấy cây tre mà buổi sáng mới chặt về.

Hai người bận rộn hồi lâu, đột nhiên có người tới cửa.

Chu Diệu nghe thấy có người tới, anh quay đầu nhìn ra ngoài sân, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ngoài cổng sân cười vẫy tay với mình.

Anh khẽ nhướng mày, đặt tre và dụng cụ trong tay xuống: “Có việc gì?”

“Nghe nói vợ cậu muốn bán đất?” Đối phương cười xoa xoa tay, “Giá khoảng bao nhiêu?”

Vừa nghe người đàn ông này là tới mua đất, sắc mặt Chu Diệu hơi dịu lại, ngữ khí lãnh đạm: “Hai trăm một mẫu đất, ba mẫu đất cộng lại thành sáu trăm, kèm theo những hoa màu trong đất, sáu trăm năm mươi đồng.”

“Không thương lượng, giá cả này rất hợp lý, không lừa đảo một xu nào.”

Vốn còn đang muốn thương lượng, nụ cười trên mặt người đàn ông lập tức cứng đờ: “Tôi sẽ về nhà thương lượng một chút, sáu trăm năm mươi đồng không phải là con số nhỏ……”

Chu Diệu gật đầu ừ một tiếng: “Được.”

Nói xong anh xoay người trở về tiếp tục cắt cây tre, nhìn một chút cũng không nóng vội.

Chu Diệu quả thật cũng không vội.

Trên người anh có tiền, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng để cho vợ anh đi học thì vẫn dư dả. Đừng nói là học cao trung, thậm chí vào đại học cũng không có vấn đề gì!

Người đàn ông trung niên vừa rồi Chu Diệu có biết, ông ta là bác hai của Lý Niệm Thu bạn của vợ anh. Gia đình này ở trong thôn danh tiếng cũng không tốt lắm, bà già Lý gia nổi tiếng là thiên vị, hai vợ chồng con trai lớn vừa mới c.h.ế.t không bao lâu liền la hét muốn phân gia, muốn đem hai đứa con gái của người con trai lớn đuổi ra ngoài.

Cuối cùng cũng không thực hiện được, Lý Niệm Thu trực tiếp náo loạn lên, cuối cùng trưởng thôn ra mặt giải quyết sự việc một cách công bằng.

Nếu không bây giờ không biết hai chị em này sẽ ra sao.

“Vừa rồi có ai tới sao?” Ôn Duyệt mơ hồ nghe được động tĩnh, từ trong phòng dò cái đầu nhỏ ra hỏi.

Chu Diệu ừ một tiếng: “Tới hỏi ba mẫu đất của em giá bao nhiêu tiền.”

Ôn Duyệt ánh mắt sáng lên: “Có người tới hỏi à? Là ai vậy?” Mấy ngày nay vẫn không có động tĩnh gì, cô còn cho rằng ba mẫu đất kia không bán được.

“Là bác hai của bạn em.” Chu Diệu thuận miệng trả lời.

Trên mặt đất bày biện một số cây tre dài ngắn không đồng nhất, Chu Diệu đang cạo những mối tre để làm cho bề mặt cây tre sáng bóng hơn. Cơ bắp trên cánh tay theo động tác phồng lên, chiếc áo ba lỗ trắng trên người anh ướt đẫm mồ hôi.

Ôn Duyệt nhìn thôi đã thấy nóng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có nóng không? Nếu không đợi đến tối rồi làm đi, lúc đó trời mát mẻ hơn, bây giờ nắng quá lớn.”

“Anh không nóng.” Chu Diệu ngước mắt nhìn cô cười cười, chậm rãi nói: “Trời nóng như này cũng không tính cái gì, trước kia anh làm việc ngoài ruộng trời còn nóng hơi.”

Khi ông bà nội còn sống, anh không đành lòng để họ xuống ruộng làm việc cho nên anh tự mình làm. Mùa xuân và mùa thu còn tốt, nhưng vào mùa hè, làm việc ngoài ruộng dưới ánh mặt trời gay gắt có thể làm cho người ta nhanh chóng trở nên đen như than.

Lúc ấy vừa đến mùa hè anh liền đen sì, hiện tại không xuống ruộng làm việc, màu da cũng cố định.

“Được rồi.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, “Anh mới vừa nói người muốn mua đất là bác hai của Niệm Thu?”

Chu Diệu: “Ừ.”

Ôn Duyệt mày liễu nhíu lại, “Nhà bọn họ người thật sự……”

Chu Diệu nhìn cô: “Không muốn bán cho bọn họ à?”

Ôn Duyệt do dự hai giây: “Cũng không phải không muốn, chính là lo lắng nếu bọn họ mua sau này sẽ có phiền toái, em sợ phiền toái.”

Chu Diệu nghe vậy nhướng mày, tàn nhẫn cười: “Sợ cái gì, có anh ở đây, anh am hiểu nhất chính là giải quyết phiền toái.”

Ôn Duyệt lập tức nghĩ đến Ôn Hoa bị trùm bao tải đánh một trận, môi đỏ lập tức cong lên, tươi cười xán lạn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được, vậy giao cho anh nha.”

Sáu trăm năm mươi đồng mua ba mẫu đất cộng thêm hoa màu có trong đất, giá cả này quả thật rất hợp lý. Cho nên, khoảng một giờ sau, bác hai của Lý Niệm Thu đã cầm tiền tới cửa nói muốn mua đất.

Sau đó Ôn Duyệt, Chu Diệu và bác hai của Lý Niệm Thu, ba người cùng đi tìm trưởng thôn, dưới sự chứng kiến của trưởng thôn xác nhận mua bán.

Nhận được tiền, Ôn Duyệt rất vui vẻ, trên đường trở về, cô nói với Chu Diệu về kế hoạch của mình: “Em đã học gần như toàn bộ kiến thức học kỳ một của lớp mười một và lớp mười hai. Chờ Niệm Thu nghỉ hè, em lại hỏi mượn cô ấy sách học kỳ hai của lớp mười hai xem, đợi sau này khai giảng sẽ học lớp mười hai chung với cô ấy. Như vậy sang năm là có thể thi đại học, anh cảm thấy như thế nào?”

Chu Diệu nghiêng đầu nhìn sang: “Em cảm thấy tốt là được.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Vậy anh tin tưởng em có thể vào đại học sao?”

Chu Diệu nhướng mày, dài giọng nói: “Anh tin, sao lại không tin? Em chính là vợ anh.”

Ôn Duyệt trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc: “Việc này có quan hệ gì sao?”

“Anh thông minh và lợi hại như vậy.” Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, không biết xấu hổ mà khoe khoang: “Vợ của anh chỉ có thể càng thông minh và lợi hại hơn anh thôi.”

Bình Luận (0)
Comment