Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 56

Tai cô không lớn, vành tai tương đối nhiều thịt, trắng trắng mềm mềm còn có chút hồng hào, nhìn có vẻ dễ nhéo.

Ôn Duyệt đang muốn hỏi Chu Diệu sao lại không nói lời nào, lỗ tai đột nhiên bị anh nhéo hai cái. Đầu ngón tay với lớp chai sạn chạm vào làn da dường như sinh ra một dòng điện nhẹ khiến cô mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững, cô duỗi tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của Chu Diệu.

Đôi mắt ngấn nước của cô sáng đến kinh người, quay đầu trừng mắt nhìn Chu Diệu, ánh mắt của cô lơ đãng để lộ ra oán trách khiến cho ánh mắt của người đàn ông vốn mang ý cười đột nhiên tối lại, hầu kết lăn lộn hai cái.

Hai người, một người ngửa đầu, một người cúi đầu đối mặt nhau, trong phòng bếp rõ ràng còn không có nhóm lửa, nhưng nhiệt độ lại đột ngột tăng lên, khoảng cách giữa hai người dường như cũng đang thu hẹp.

“Anh! Anh!”

Nhậm Nghiệp Lương người còn chưa tới đã nghe tiếng tới trước, thanh âm như sấm sét vang dội bên tai Ôn Duyệt.

Cô đột nhiên quay đầu lại, rút lại tay đang bắt lấy cánh tay của Chu Diệu, đỏ mặt quay người chạy vào trong phòng, hai tay đặt trên gò má nóng bừng của mình.

 

Trời ạ, vừa rồi cô đang nghĩ gì vậy?

Cô là đang nghĩ rằng hầu kết của Chu Diệu thật gợi cảm, muốn hôn, gần như đã nhón chân hôn tới!!

“Chị…… Dâu?” Nhậm Nghiệp Lương nhìn Ôn Duyệt đang chạy như bay mà không để ý đến mình, ngẩn người, dừng lại ở cửa phòng bếp thật cẩn thận thò đầu nhìn vào bên trong.

Sau đó liền nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt của Diệu ca hình như còn có vài phần sát khí sắc bén, anh ta cảm thấy ớn lạnh sau gáy, rít lên hai tiếng: “Anh, anh và chị dâu không phải lại cãi nhau chứ?”

Chu Diệu nhắm mắt, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, lạnh lùng nói: “Anh và vợ tình cảm rất tốt, không có cãi nhau, nhưng còn chú thì không chắc.”

Nhậm Nghiệp Lương: “?” Có liên quan gì đến anh ta!

 

Anh ta có chút không hiểu, cũng không dám đi vào phòng bếp, liền ở ngoài cửa nói: “Em nghe nói cả nhà họ lý tới đây gây rắc rối, có cần bọn em giúp anh giải quyết không?”

Chu Diệu chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh lại, nhìn về phía Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, giúp anh làm chút việc.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào lúc này mới đi vào nhà.

Một lát sau, cả hai người đồng thanh đồng ý, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Nhiệm Nghiệp Lương vẫn là không nhịn được hỏi: “Anh, anh có chắc là anh không cãi nhau với chị dâu không? Thật vất vả mới dỗ được chị dâu, anh nên kiềm chế lại chút đi!”

Chu Diệu: “.”

Được, cái hay không nói, nói cái dở.

Anh nhìn Nhậm Nghiệp Lương cười cười, nhấc chân đá anh ta ra khỏi phòng bếp: “Biến đi.”

-

Bà Lý mang theo mọi người trở về nhà.

Bà ta nhìn về phía Lý lão nhị đưa tay ra, trên gương mặt khắc nghiệt tràn đầy tươi cười: “Đưa đây, tiền này tôi sẽ giữ.”

Lý lão nhị có chút không tình nguyện, nhưng lại sợ dâm uy của bà Lý, ông ta vẫn lấy ra hai mươi đồng đưa qua, còn khen ngợi nói: “Mẹ, mẹ thật lợi hại, tên tiểu tử Chu Diệu kia dù có hung hăng như thế nào còn không phải bị mẹ chơi đến xoay vòng vòng sao?”

Bà Lý kiêu ngạo mà hừ hừ: “Còn phải nói, gừng càng già càng cay! Một thằng nhóc choai choai, bà đây ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, muốn đấu với tôi? Còn lâu!”

Đám con trai con dâu phía dưới trên mặt đều mang tươi cười mà vuốt m.ô.n.g ngựa.

“Đúng rồi mẹ, cái đó chúng ta có nên tiếp tục không?” Có người hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất, “Chu Diệu không phải đã nói, nếu còn có người phá hư hoa màu, liền trả lại phân nửa tiền cho chúng ta?”

Dĩ nhiên là phải tiếp tục a!

Bà Lý cũng rất cẩn thận, sai đám cháu trai cháu gái đi theo Chu Diệu nhìn xem Chu Diệu sẽ đi đâu.

Trước giờ cơm chiều, mấy đứa bé mới trở về, mồm năm miệng mười cùng bà Lý nói chuyện.

Bà Lý bị ồn ào đến có chút đau đầu, lớn tiếng kêu dừng, chỉ vào cháu trai lớn nhất nói: “Con nói đi.”

“Anh ta đi đến nhà chú Ôn, cãi nhau thật lớn, còn nói nếu là bọn họ lại làm cái gì, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Năng lực diễn đạt của cháu trai lớn không tệ, sau khi nói xong bà Lý vừa lòng mà cười.

“Đêm nay tiếp tục, lần này tất cả mọi người đều đi! Trả lại một nửa tính là gì, tôi muốn tên tiểu tử kia đem toàn bộ tiền đều trả về, đất cũng phải đưa cho tôi!” trong mắt bà ta lóe ra sự tham lam.

Đêm nay ánh trăng bị tầng mây dày che khuất, không có một tia sáng nào có thể chiếu xuyên qua. Khi màn đêm buông xuống, trong thôn chìm vào yên lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong đêm tối đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người lén lút đi vào ruộng, trong tay cầm đồ vật, điên cuồng đập phá hoa màu trong ruộng.

“Là ai!!”

Đúng lúc này, một tia sáng đột nhiên chiếu tới, ánh sáng từ phía chính diện chiếu xuống phá tan bóng tối, trực tiếp lộ ra những bộ mặt dữ tợn của đám người đang đứng trong ruộng.

Lý Danh Kim đang muốn nói chuyện, Chu Diệu bên cạnh giống như một con báo đột ngột lao ra, vung lên nắm đ.ấ.m đánh mấy người đàn ông trong ruộng một trận, từng quyền đ.ấ.m xuống thật mạnh.

“Ai da! Đau! Đừng đánh đừng đánh nữa, đau đau đau, ai da đánh c.h.ế.t người rồi!”

“Đừng đánh, đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ a ——”

Đánh thoải mái xong, lửa giận trong lòng cũng gần như tiêu tan, chờ đến khi Lý Danh Kim kéo người ra, Chu Diệu mới dừng tay lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Bà Lý đã sớm bị dọa đến choáng váng, ngồi bệt trên đất ngoài ruộng, trên tay còn cầm lưỡi liềm.

Chu Diệu nhìn bọn họ cười cười: “Các người thật sự cho rằng tiền của tôi dễ dàng lấy như vậy sao?”

Sau khi nói xong câu đó, anh trầmmặt, lùi về phía sau hai bước đứng bên cạnh Ôn Duyệt, giao cho Lý Danh Kim xử lý.

Ôn Duyệt cũng choáng váng, cô không ngờ rằng người phá hư hoa màu không phải là bác gái mà là đám người nhà họ Lý! Vậy mà ban ngày lại vừa ăn cướp vừa la làng?

Đúng là không biết xấu hổ!

Ôn Duyệt nghĩ đến buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Diệu thần thần bí bí nói với cô, buổi tối đừng ngủ sớm, muốn dẫn cô đi xem một vở kịch.

Lúc đó cô còn đang thắc mắc là xem kịch gì, cũng không nghe nói trong thôn sẽ tổ chức chiếu phim ngoài trời.

Không nghĩ tới lại là một vở kịch như vậy.

Cô đến gần Chu Diệu, cánh tay mảnh khảnh dính sát vào cánh tay rắn chắc của Chu Diệu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ cũng thật quá đáng đi, chính mình đạp hư hoa màu còn trách chúng ta, tiền hôm nay đã đưa cho họ phải lấy lại. Hai mươi đồng có thể mua được rất nhiều thứ!”

Trong đêm tối, Chu Diệu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt tức giận của cô gái bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment