Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 61

Phương Cường bị đánh đau đến mức kêu to: “Sai rồi, tôi sai rồi, anh, tôi không biết là anh a, đừng đánh, anh tôi sai rồi……”

Chu Diệu chán ghét tát vào miệng hắn: “Ai là anh của cậu, đừng có nhận loạn quan hệ với tôi.”

Khi Ôn Duyệt, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi tới, liền nhìn thấy Chu Diệu đang túm lấy một người đàn ông và đánh mạnh.

Ôn Duyệt chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, chuyển hướng đến Lý Niệm Thu đang ngồi bên cạnh run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Quần áo cô ấy bị xé rách, tóc cũng rối bù, ánh mắt có chút đờ đẫn, hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần sau chuyện vừa rồi.

“Niệm Thu!” Ôn Duyệt chạy chậm qua, ngồi xổm xuống, há miệng, thật cẩn thận hỏi: “Niệm Thu, cậu đừng sợ, không có ai khi dễ cậu.”

Cô có chút ảo não vì mình không chuẩn bị đầy đủ, cũng không nghĩ đến việc mang theo một chiếc áo khoác.

“…… Ôn Duyệt?” Lý Niệm Thu chậm rãi chớp mắt, quay đầu nhìn qua, thanh âm vô cùng khàn khàn.

 

Ôn Duyệt dùng sức gật đầu: “Là tớ!”

Giây tiếp theo, Lý Niệm Thu dùng sức ôm lấy Ôn Duyệt, ôm chặt đến mức Ôn Duyệt cảm thấy có chút đau. Nhưng cô không hé răng, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Lý Niệm Thu, nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, người xấu đã bị đánh chạy.”

Cảm nhận được giọng nói run rẩy của Lý Niệm Thu, Ôn Duyệt đặc biệt đau lòng, đồng cảm như bản thân mình gặp phải mà đỏ mắt nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.” Đem cảm xúc phát tiết ra hết, miễn cho nghẹn lại xảy ra vấn đề.

Sau đó Ôn Duyệt nghe được âm thanh nức nở rất nhỏ, vải áo trên bả vai bị ướt nhẹp, dán ở trên da thịt.

Ôn Duyệt là người có lòng đồng cảm mạnh mẽ, không nhịn được, cũng khóc theo.

Chờ khi Chu Diệu dạy dỗ xong tên kia đi tới, liền nhìn thấy hai cô gái ôm nhau khóc đến đáng thương.

 

Anh: “……?”

Anh đột nhiên có một loại dự cảm, nếu lúc này mà mở miệng nói chuyện, thì hậu quả có thể sẽ hơi nghiêm trọng. Chu Diệu thông minh hơn một chút, nhìn Nhậm Nghiệp Lương nháy mắt ra hiệu.

Nhậm Nghiệp Lương: “……” Này thật đúng là anh trai thật nha.

“Chị dâu, hai người không sao chứ?” Nhậm Nghiệp Lương căng da đầu nhỏ giọng mở miệng hỏi, không ngoài ý muốn nhận được ánh mắt tức giận của Ôn Duyệt, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Nếu không chúng ta đi về trước đi, bà nội và em gái của bạn chị còn đang đợi ở nhà, bây giờ họ chắc chắn đang lo lắng.”

Nắm bắt được mấu chốt trong lời vừa nói, Lý Niệm Thu nháy mắt ngừng khóc, đỏ mặt buông Ôn Duyệt ra, giọng nói bình tĩnh: “Về nhà trước đi.”

Ôn Duyệt khóc đến có chút không thể là chính mình: “…… A?”

Cô ngửa đầu nhìn Lý Niệm Thu.

Trong tiểu thuyết có nói nữ chính kiên cường đến thế nào, lúc cô đọc thì không cảm nhận được. Cho tới bây giờ, Ôn Duyệt mới hoàn toàn cảm nhận được tính cách nữ chính có bao nhiêu cứng cỏi và kiên cường.

Đổi lại là cô, có lẽ bây giờ cô đã khóc đến ngất đi rồi.

Ôn Duyệt lau lau nước mắt: “Niệm Thu, cậu, cậu không sao chứ?”

“Ừ.” Lý Niệm Thu bình tĩnh gật đầu, còn lộ ra một tia cười nhợt nhạt, “Không có việc gì, về nhà thôi, đừng làm cho mọi người lo lắng.”

Trên người cô ấy vẫn còn những vết thương từ việc giãy giụa lúc nãy, quần áo cũng bị rách, nhưng cô ấy dường như đã vượt qua những gì đã xảy ra vừa rồi. Chỉ là hốc mắt còn hơi đỏ, khóe mắt rưng rưng, mặt mày anh khí hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt.

Lý Niệm Thu vẫn là rất sợ hãi, nhưng cô không muốn làm mọi người lo lắng, cho nên đè nén sự hoảng loạn trong lòng.

Kiên cường đến mức làm người ta đau lòng.

Ôn Duyệt nhìn cô ấy, bỗng nhiên phát hiện, lúc trước cô vẫn luôn xem Lý Niệm Thu là một nhân vật trong tiểu thuyết, cho đến giờ phút này, cô mới cảm nhận được Lý Niệm Thu là một người bằng xương bằng thịt thật sự.

Nữ chính thật sự rất tốt nhưng cũng rất đáng thương.

Người tốt như vậy không nên gặp nhiều chuyện suy sụp như vậy!

Ôn Duyệt lại lau lau nước mắt, suy nghĩ nếu chính mình biết cốt truyện, cô nhất định phải nghĩ cách giúp cô ấy tránh đi những việc đó!

“Bây giờ chúng ta trở về.” Ôn Duyệt nói, mắt nhìn quần áo trên người Lý Niệm Thu, trong mắt càng thêm ảo não.

Chu Diệu vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của vợ mình, mím môi, hất cằm về phía Nhậm Nghiệp Lương: “Cởi áo ra.”

Nhậm Nghiệp Lương sửng sốt: “A? Cởi áo?” Kêu anh ta cởi áo làm gì??

“Kêu chú cởi thì cởi đi.” Chu Diệu chậc một tiếng.

Nhậm Nghiệp Lương ủy ủy khuất khuất mà cởi chiếc áo trắng bên ngoài đưa qua, lộ ra thân hình gầy gò giống như một bộ xương.

Chu Diệu ghét bỏ mà dời tầm mắt, nói câu “có thể ăn nhiều cơm một chút được hay không,” rồi đưa cho Ôn Duyệt chiếc áo khoác trắng.

Trong mắt Ôn Duyệt lộ ra vẻ ngạc nhiên, không nói chuyện, đem quần áo phủ thêm trên người Lý Niệm Thu, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Diệu, hai mắt sáng ngời, môi lặng lẽ mấp máy.

Chu Diệu nhếch môi.

Cô vợ nhỏ nói chính là ‘ may là có anh ở đây ’.

Hai tay anh cắm trong túi quần, không xa không gần mà đi theo phía sau Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu.

Còn Nhậm Nghiệp Lương đang ôm chặt lấy chính mình, tránh ở phía sau Phương Thạch Đào, tức giận bất bình: “Sao anh ấy lại không bảo cậu c.ởi q.uần áo?”

Phương Thạch Đào khờ khạo cười: “Có thể là quần áo của tôi không sạch sẽ bằng cậu, cũng không thể để cho người ta mặc quần áo dơ được, đúng không?”

Nhậm Nghiệp Lương: “?”

Nhậm Nghiệp Lương: “Có đạo lý.”

Anh ta cảm thấy bình tĩnh hơn.

Bọn họ về đến nhà thì trời đã tối hoàn toàn.

Trên đường về, Lý Niệm Thu đã khôi phục lại cảm xúc, khi đến Chu gia cũng không còn dấu vết của việc đã khóc nữa. Cô an ủi Lý Tưởng Đông đang sợ hãi, giải thích rằng lúc trở về cô vô tình bị ngã xuống dốc, cho nên mới trở về muộn như vậy, cũng không thấy lạ khi cô đang khoác áo của đàn ông trên người.

“Ôn Duyệt, cảm ơn cậu.” Lý Niệm Thu vuốt đầu em gái, trong ánh mắt hiện rõ vẻ cảm kích nhìn qua, “Không còn sớm nữa, tớ dẫn Tưởng Đông về nhà trước, ngày mai lại qua đây.”

Ôn Duyệt kêu lên, ngăn cản hai người: “Hai người cũng chưa ăn cơm, ở nhà tớ ăn cơm xong rồi hãy trở về, chỗ của tớ còn có sủi cảo, ăn xong trở về tắm rửa một cái sau đó là có thể ngủ.”

Sau khi trải qua sợ hãi, tốt hơn là nên đi ngủ sớm.

Lý Niệm Thu từ chối, nhìn Ôn Duyệt cười cười, dẫn theo Lý Tưởng Đông rời khỏi Chu gia. Hôm nay đã gây nhiều phiền toái cho Ôn Duyệt, nếu còn ở lại ăn cơm không khỏi quá không biết xấu hổ, da mặt cô không dày như vậy.

Nếu không phải Ôn Duyệt kịp thời mang theo người tới, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì Lý Niệm Thu cũng không dám nghĩ tới. Cô không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chuyện này cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, sau này sẽ tìm cơ hội báo đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment