Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 88

“Đây là kết thúc rồi sao? Hôm nay chúng ta mang theo hai giỏ tới, nếu là bán không hết, chị dâu có thể lo lắng hay không?” Nhậm Nghiệp Lương nhìn chằm chằm vào những vật phẩm trang sức cơ hồ không có nhúc nhích, quay đầu nhìn Chu Diệu nói.

Chu Diệu nghĩ đến khả năng này lại nhíu mày, trầm giọng nói: “Hôm nay không họp chợ, người vốn dĩ liền ít đi, ở huyện thành người sẽ tiêu tiền cũng không nhiều bằng thành phố, ngày mai mang đi thành phố khẳng định bán rất nhanh.”

Nhậm Nghiệp Lương: “Hôm nay chúng ta là nên đi thành phố bán……”

Còn chưa nói xong, cổng chợ lại ùa vào rất nhiều cô gái trẻ tuổi, khác với những học sinh vừa rồi, lần này là nữ công nhân trong nhà máy ở huyện thành, trên người bọn họ đều mặc đồng phục lao động.

Nháy mắt, quầy hàng lại bị vây quanh.

Thì ra hiện tại vừa lúc là thời gian tan tầm của nhà máy, mấy học sinh mua xong vật phẩm trang sức trên đường trở về trường học sẽ đi qua mấy nhà máy. Một nhóm lớn các cô gái năng động tràn đầy sức sống rất là đáng chú ý, hơn nữa trên đầu mỗi người bọn họ đều mang vật phẩm trang sức, như vậy lại càng đáng chú ý.

Đa số các cô gái đều rất khó chống cự lại những món đồ đẹp!

 

Hơn nữa nữ công nhân so với học sinh sẽ độc lập về tài chính hơn, tiêu tiền lại càng sảng khoái, chỉ cần thích liền mua, căn bản sẽ không suy xét xem mình có đủ tiền hay không!

Khi Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đi vào chợ ở phố nam, vừa lúc nhìn thấy mấy người Nhậm Nghiệp Lương đang thu dọn quầy hàng.

“Thế nào rồi?” Ôn Duyệt còn chưa tới trước mặt liền nhịn không được hỏi, chờ mong mà nhìn Chu Diệu, nhẹ giọng hỏi: “Bán được bao nhiêu rồi?”

Chu Diệu xụ mặt cả một một buổi sáng, vừa nhìn thấy Ôn Duyệt sắc mặt cuối cùng cũng ôn hòa hơn, cong môi, không nói chuyện, chỉ là sâu kín mà thở dài.

“?”

 

Sao lại thở dài? Chẳng lẽ không bán được?

Không thể thế được, trước đó nhìn thấy một nhóm cô gái nhỏ kia kích động như vậy nói muốn mua, hay là vì giá cả cao quá nên bọn họ không muốn mua?

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Duyệt nhăn lại, tươi cười cũng chậm rãi biến mất.

“Bán rất là tốt, hẳn là nên mang nhiều một chút.” Chu Diệu chậm rì rì mở miệng.

Ôn Duyệt cũng đi tới trước quầy hàng, buổi sáng thấy còn tràn đầy giỏ giờ phút này rỗng tuếch, nhất thời phản ứng lại, ngẩng cằm trợn tròn mắt: “…… Anh lại trêu em!”

Cô siết chặt nắm tay, đánh vào cánh tay Chu Diệu.

Kết quả thịt trên cánh tay anh quá rắn chắc, làm cô đau.

“Có đau không?” Chu Diệu nắm lấy cổ tay của cô kéo đến trước mắt nhìn nhìn, ngón tay có chút phiếm hồng, lòng bàn tay anh đắp lên nhẹ nhàng xoa xoa, trong đôi mắt đen sâu hiện lên ý cười, thấp giọng nói: “Nhìn em khẩn trương như vậy, không tin chính mình sao?”

Ôn Duyệt hừ hừ: “Này không phải là vấn đề có tin hay không, vừa rồi thiếu chút nữa em bị hù c.h.ế.t rồi, còn tưởng rằng sẽ lỗ tiền.”

“Sợ cái gì, nếu lỗ anh sẽ bù cho em.” Chu Diệu nhẹ nhàng mà nói.

Hai người nói chuyện mà không để ý đến ai.

“Anh, chị dâu, hai người có thể suy xét đến sống c.h.ế.t của chúng em hay không?” Nhậm Nghiệp Lương phát ra tiếng kháng nghị, “Trước hết đi ăn chút gì đó rồi lại khoe ân ái được không, em đói bụng rồi.”

Ôn Duyệt xấu hổ thu tay lại.

“……” Chu Diệu quay đầu, ánh mắt c.h.ế.t chóc liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương.

Nhậm Nghiệp Lương nhanh trí mà trốn đến bên cạnh Phương Thạch Đào.

Chu Diệu đưa toàn bộ số tiền kiếm được từ việc bán trang sức cho Ôn Duyệt, xách giỏ lên nói: “Đi thôi, ăn cơm, đi tiệm ăn, anh mời khách.”

“Wu hu ~ tuyệt vời!”

Ngày mai là chính thức bắt đầu đi học, Chu Diệu đã ở phụ cận trường học tìm được một căn nhà, thuận tiện cũng tìm cho bà nội Phương và Lộ Lộ, cùng một sân và ở cùng một con hẻm, cách nhau rất gần, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Tổng cộng có ba gian phòng, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng đến ở.

Hai ngày trước, đồ vật lần lượt được dọn lại đây, bao gồm cái máy may trong nhà kia cũng được Chu Diệu dọn tới căn nhà thuê ở huyện thành.

Cơm nước xong, đoàn người lại đi nhờ xe ba bánh trở lại trong thôn, vận chuyển những món trang sức còn lại lần lượt từng chuyến một đến sân nhỏ ở huyện thành. Thời gian khai giảng của trường tiểu học muộn mấy ngày, cho nên bà nội Phương vẫn còn ở nhà giúp đỡ mấy cô gái kia.

Tiền công đã được thanh toán lần trước, nhưng công việc vẫn chưa dừng lại.

Lý Niệm Thu nói, trước khi các vật phẩm trang sức hoàn toàn được bán hết, các cô vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền một thời gian nữa.

Nhưng vì các cô phải đi học lại nên một loạt nhiệm vụ như bán hàng, mua nguyên liệu, chỉ có thể giao cho Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã thương lượng, chờ bận việc xong, nhất định phải đưa cho bọn họ một phong bao lì xì lớn!

“Chuyến cuối cùng, phù, cuối cùng toàn bộ đều được đưa lại đây.” Nhậm Nghiệp Lương đặt chiếc giỏ trang sức cuối cùng vào trong phòng, đứng dậy hai tay chống nạnh nặng nề mà thở ra một hơi, nhìn bầu trời dần tối lại bên ngoài nói: “Xem ra đêm nay chỉ có thể ngủ ở đây một đêm, chị dâu, hôm nay chị có nấu cơm không?”

Nghe thấy vấn đề này, Phương Thạch Đào cũng nhịn không được mà nhìn qua.

Chu Diệu chậc một tiếng: “Hôm nay mệt như vậy còn muốn vợ anh nấu cơm? Anh thấy hai chú là……”

“Được.” Ôn Duyệt đánh gãy lời Chu Diệu nói, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người bận rộn như vậy, kỳ thật em cũng không sao, nhưng mà trong nhà hình như không có đồ ăn gì…… Bây giờ còn chỗ nào bán đồ ăn không?”

Nhậm Nghiệp Lương vội vàng nói: “Có có có! Chị dâu, để em đi mua!”

Ôn Duyệt: “Vậy mua một con cá, lại mua một miếng thịt ba chỉ và cà tím, đậu hủ cũng mua một miếng, nấu một nồi canh đậu hủ.”

Nhậm Nghiệp Lương vội gật đầu, giống như sợ cô sẽ đổi ý, lao nhanh ra bên ngoài, trong nháy mắt liền chạy mất không thấy bóng dáng.

“Em thật sự không mệt? Kỳ thật chỉ cần nấu ít mì sợi là được.” Chu Diệu nhíu mày, “Em đừng để ý tới hai người bọn họ.”

Ôn Duyệt mi mắt cong cong: “Em thật sự không mệt, anh nhóm lửa giúp em nha, trước tiên nấu cơm đã.”

Chu Diệu lại chậc một tiếng, đi đến trước bếp ngồi xuống.

Bếp đất được đặt ở trong sân, phân nửa lộ ra bên ngoài, có một mái che trên đầu để che mưa. Chu Diệu mang chiếc ghế nhỏ đến, bậc lửa cỏ khô rồi nhét vào bếp, mỉm cười nhìn Ôn Duyệt vo gạo nấu cơm.

Rất nhanh Nhậm Nghiệp Lương đã mua đồ ăn trở lại, rất tự giác cùng với Phương Thạch Đào đi rửa rau chuẩn bị đồ ăn, miễn cho lại bị Chu Diệu mắng.

Cơm nước xong, nấu nước tắm rửa, khi Ôn Duyệt từ phòng tắm đi ra, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.

—— Cô và Chu Diệu sẽ phải ngủ cùng một phòng? Ngủ chung trên một chiếc giường??

Bình Luận (0)
Comment