Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 90

Cô ngáp một cái, lắc đầu, sau khi tỉnh táo lại, xuống giường mang giày vào rồi đi ra ngoài. Mới vừa mở cửa phòng ra, liền thấy Chu Diệu đang ngồi ở trước bếp nhóm lửa.

Nghe được động tĩnh, Chu Diệu quay đầu lại nhìn, đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt uể oải.

“Sao quầng thâm dưới mắt của anh lại đậm như vậy?” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mắt Chu Diệu kinh ngạc mở miệng hỏi.

Chu Diệu yên lặng nhìn chằm chằm cô: “Em đoán xem?”

Ôn Duyệt đột nhiên liền nghĩ đến, trước kia khi ngủ cùng bạn thân, cô bị phàn nàn vì tư thế ngủ hoang dã không kềm chế được, có chút chột dạ, cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải tư thế ngủ của em không thành thật hay không?”

“Còn được.” Chu Diệu kéo dài giọng nói, lười biếng mà đánh giá: “Cũng chỉ là ở trên giường đánh hai bộ quyền pháp mà thôi, khá tốt, cường thân kiện thể.”

Nhưng không có biện pháp, cô lại không thể khống chế được tứ chi của mình khi ngủ nha, trừ phi trói cô lại.

 

Ôn Duyệt sờ sờ chóp mũi, nói chuyện mà không suy nghĩ: “Quen rồi sẽ tốt thôi!”

Chu Diệu nghe vậy nhướng mày, tinh thần phấn chấn hơn, đồng ý nói: “Được, anh sẽ tập quen dần.” Khóe miệng anh cong lên, đôi mắt hẹp sâu nheo lại, thoạt nhìn có chút tà khí.

Ôn Duyệt không nói, yên lặng đi múc nước đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong, Chu Diệu cũng đã nấu xong mì sợi, bỏ vào bên trong thêm một quả trứng.

“Chỉ có một chén? Anh không ăn sao?” Ôn Duyệt nhìn trên bệ bếp chỉ có một chén mì hỏi.

 

Chu Diệu tùy ý ngồi xuống, lười biếng ngã người ra sau, ngáp một cái: “Em ăn trước đi, chờ lát nữa anh ăn cùng lão Phương hai người bọn họ. Giữa trưa em cũng đừng trở về, ở lại trường học ăn cơm đi, bọn anh có lẽ cũng không về.”

Ôn Duyệt ngoan ngoãn đồng ý, cầm chén mì sợi bắt đầu ăn.

Ăn xong mì sợi, cô vẫy vẫy tay với Chu Diệu, cầm cặp sách mà Chu Diệu mới mua cho cô, bước chân nhảy nhót mà ra cửa đi đến trường học.

Chu Diệu đứng ở đầu hẻm nhìn theo, nhìn không thấy bóng dáng của cô vợ nhỏ nữa, mới chậm rì rì mà trở về trong sân, ngã xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi Ôn Duyệt đến, trong phòng học đã có rất nhiều người ngồi.

Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Niệm Thu, chỗ ngồi bên cạnh cô ấy vẫn còn trống, cô lập tức vui vẻ đi tới ngồi xuống: “Niệm Thu! Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Lý Niệm Thu cười cười, “Đã ăn sáng ăn chưa?”

Ôn Duyệt lấy sách trong cặp ra đặt vào trong ngăn kéo bàn học, nhẹ nhàng gật đầu trả lời: “Ăn rồi, còn cậu?”

Lý Niệm Thu: “Ăn rồi, hiện tại là thời gian tự học buổi sáng.”

Ôn Duyệt mỉm cười: “Ừ.”

Đối với cô mà nói, môn ngữ văn có hơi phiền toái một chút, khoa học tự nhiên thì không cần phải lo lắng. Cho nên trước tiên, Ôn Duyệt liền lấy sách ngữ văn ra và bắt đầu đọc.

Tuy cô không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng khả năng tập trung rất mạnh, lúc tinh thần đang tập trung sẽ không dễ dàng chịu ảnh hưởng từ các nhân tố bên ngoài.

Cho nên khi Ôn Hiểu Ngọc đang cùng người ta nói chuyện cười giỡn đi vào phòng học, vừa nhìn thấy cô sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Ôn Duyệt không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn đắm chìm trong biển kiến thức của sách giáo khoa.

Nếu không phải thời gian tự học đã hết, chuông vào học vang lên, có lẽ cô vẫn sẽ cuối đầu xem sách.

Tiết học đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Ôn Duyệt chăm chú lắng nghe, thấy mình có thể hiểu và theo kịp tiến độ, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Niệm Thu xoay đầu hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”

Ôn Duyệt đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Rất tốt, đều có thể nghe hiểu.”

Lý Niệm Thu cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.”

Ôn Duyệt: “Đư.....”

“Ôn Duyệt! Sao cô lại ở đây!?” Ôn Hiểu Ngọc đi tới cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Cô ta cau mày, vẻ mặt nghi hoặc phiền chán mà nhìn Ôn Duyệt, hạ giọng: “Lớp 10 và lớp 11 cô cũng chưa học, vì sao lại có thể học lớp 12? Có phải cô dùng tiền đi cửa sau hay không!?”

Ôn Duyệt nhìn thấy Ôn Hiểu Ngọc cũng hơi sửng sốt, nhớ tới trước đó Lý Niệm Thu có nói qua, chị họ của cô cũng học ở trường này.

“Chị họ, cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói bậy, tôi là dựa vào thực lực của mình mà tiến vào.” Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt.

Ôn Hiểu Ngọc trừng mắt: “Đừng gọi tôi là chị họ!”

Ôn Duyệt “a” một tiếng, một lần nữa lại nói: “Ôn Hiểu Ngọc, cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói bậy, tôi là dựa vào thực lực của mình mà tiến vào.”

“Cô? Thực lực?” Ôn Hiểu Ngọc giống như là nghe được chuyện cười, đột nhiên cười lớn, từ trên cao nhìn xuống Ôn Duyệt, ánh mắt khinh thường lại châm chọc: “Lớp 10 cô còn chưa học xong liền thôi học, mỗi ngày ở nhà làm việc, có thực lực gì? Thực lực làm việc sao?”

“Tôi khuyên cô nên thành thật một chút, tự mình thôi học đi, đừng để tôi phải đi tố cáo cô.”

“Vậy cô đi đi.” Ôn Duyệt không muốn tiếp xúc nhiều với Ôn Hiểu Ngọc, nói xong câu đó quay đầu lôi kéo Lý Niệm Thu đi ra khỏi phòng học hoạt động thân thể một chút, thuận tiện nói chuyện buôn bán vật phẩm trang sức.

Nhìn Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu bộ dáng thân mật tay kéo tay, Ôn Hiểu Ngọc hung hăng cắn môi, bực bội đến khó chịu.

Ôn Duyệt dựa vào cái gì mà đi học? Nhất định là đã cho hiệu trưởng chỗ tốt gì đó! Cô ta lấy tiền ở đâu? Là Chu Diệu cho sao?

Nghĩ đến sự kiện lễ hỏi hai tháng trước, Ôn Hiểu Ngọc càng tức giận.

Chu Diệu sao lại như vậy, vì sao lại đối xử với Ôn Duyệt tốt như vậy? Rõ ràng hai người bọn họ biết nhau sớm hơn cũng lâu hơn không phải sao? Còn có Lý Niệm Thu cũng vậy, ngày thường đối với ai cũng đều lạnh lùng, cuối cùng lại có quan hệ thân mật với Ôn Duyệt như vậy……

“Ôn Hiểu Ngọc, cậu có quen biết bạn học mới sao?” Bạn tốt bên cạnh tò mò hỏi: “Hai người đều là họ Ôn nha, là họ hàng sao?”

Ôn Hiểu Ngọc lạnh như băng mà đáp: “Không phải, tớ không quen biết cô ta.”

“À……” Bạn tốt lại nói, “Cậu xem cái lắc tay và vòng cổ này của tớ có đẹp không? Vốn còn muốn mua kẹp tóc, nhưng một lúc liền tiêu nhiều tiền như vậy, mẹ tớ nhất định sẽ mắng tớ, chờ thêm hai ngày tớ lại đi mua, hy vọng đến lúc đó vẫn còn hàng!”

Cô gái nhỏ khoe ra vòng cổ xinh đẹp và lắc tay dây đỏ trên cổ tay, cười vô cùng vui vẻ.

Ôn Hiểu Ngọc nháy mắt đã bị ánh sáng lấp lánh của vòng cổ và lắc tay hấp dẫn: “Rất đẹp, bao nhiêu tiền, mua ở đâu vậy?”

“Vòng cổ tám đồng tiền một cái, lắc tay là tặng phẩm đi kèm không tốn tiền. Là ngày hôm qua mua ở phố nam bên kia, trường học của chúng ta có rất nhiều người đều mua! Có lẽ ngày hôm qua cậu tới quá muộn, tớ nghe có người nói buổi chiều người ta đã không còn ở đó nữa, tớ đoán là bán xong rời đi rồi, cũng không biết sau này còn tới nữa hay không.”

 

 
Bình Luận (0)
Comment