Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 15


(*) Nghịch thiên nghĩa là "trái với đạo trời."
Không chỉ mình Đan Lễ cảm thấy sốc, mà rất nhiều người khác khi vào xem điểm, họ cũng bị dọa cho hoảng sợ, thậm chí nhiều người còn lầm tưởng đó là mơ.
—— Tên của người đứng vị trí thứ 2 là ai vậy, liệu có phải là tôi đang bị hoa mắt không??
—— Người đứng vị trí số 2 lại chính là Ôn Noãn? Liệu đó có phải là Ôn Noãn mà tôi biết không nhỉ?
—— Liệu trong trường chúng ta còn có bạn học nào tên Ôn Noãn nữa không nhỉ?
—— con mẹ nó, nhìn số điểm này, tao cá chắc trong quá trình chấm điểm đã có sự nhầm lẫn?
Không chỉ những bạn học trong trường cảm thấy hoài nghi, đến ngay cả Trương Mẫn sau khi nhận được phiếu điểm, cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Số điểm của Cố Thâm và số điểm của Ôn Noãn chỉ chênh lệch nhau đúng có 1 điểm.

Tuy Cố Thâm vẫn là người có điểm số cao nhất.

Nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ.
Ôn Noãn, người từng xếp ở vị trí chót bảng, từ khi nào mà cô đã thay đổi một cách chóng mặt, và trở nên lợi hại đến như vậy?
Lúc bà nhận được phiếu điểm, thậm chí còn có suy nghĩ liệu có sai sót nào ở đâykhông nhỉ? Bà ngay lập tức lấy điện thoại ra để gọi điện cho thầy hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, liệu trong quá trình chấm điểm có thể bị sai sót không ạ?"
Hiệu trưởng bật cười giải thích: "Tôi đương nhiên biết cô đang muốn hỏi chuyện gì? Nhưng tôi muốn nhắc cô một chút, trong quá trình chấm điểm đã được đánh dấu phách, thậm chí trước đó đã niêm phong các bài thi.

Nên sẽ không có chuyện gian lận hoặc chấm sai đâu?"
Trương Mẫn: "Thú thật với ngài, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ đó là mơ..."
Nhìn tình hình hiện tại nhìn có vẻ rất giống với mấy tình tiết trong mấy bộ phim cổ trang võ hiệp.

Nhân vật chính từ một kẻ vô dụng chỉ sau một đêm mà đã trở thành một vị anh hùng hào kiệt.
Nhưng đây là hiện thực.
Sau khi Trương Mẫn hỏi thầy hiệu trưởng, và chắc chắn rằng không hề có sự sai sót nào cả, thì bà mới dám gửi bảng điểm này vào trong nhóm chat của lớp.

Sau đó, bà tìm số điện thoại của Ôn Noãn trong danh bạ, rồi lập tức gọi điện thoại cho cô.

Không phải vì bà không tin tưởng học sinh của mình, mà là cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, thậm chí là rất quái dị.
Lúc Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ Trương Mẫn, lúc đó cô đang phát phát sóng trực tiếp.

Nên cô không nghe máy, đợi sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, cô mới gọi lại cho Trương Mẫn.
"Trương lão sư, cô tìm em có việc gì ạ?"
Trương Mẫn hít thở một hơi thật sâu, bà bình tĩnh nói: "Ôn Noãn, em đã xem bảng điểm chưa?"
Ôn Noãn khá bất ngờ: "Em vẫn chưa xem."
Trương Mẫn thở dài, khẽ dừng lại một chút sau đó lên tiếng hỏi cô: "Em cảm thấy bài kiểm tra cuối kỳ của mình có làm tốt không?"
Ôn Noãn bật cười, bình tĩnh nói: "Em nghĩ là không quá tệ."
Cô vẫn còn nhớ rất rõ các kiến thức hồi cấp 3, tuy đề thi lần này chủ yếu tập trung vào kiến thức của lớp 10, và phạm vi kiến thức khác với những đề thi mà cô hay làm, nhưng điều đó vẫn không thể làm khó được cô.
Mặc dù có thể lần này cô sẽ không đứng ở vị trí đầu tiên, nhưng chắc là cô đang xếp ở vị trí số hai hoặc vị trí số 3.
Lúc trước khi Trương Mẫn nghe Ôn Noãn hứa mình sẽ thay đổi, bà còn tưởng rằng cô đang nói đùa, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy điểm kiểm tra lần này của Ôn Noãn, bà mới biết rằng cô đang rất nghiêm túc.
"Điểm kiểm tra lần này của em không hề tệ." Trương Mân nói: "Phải nói là đặc biệt tốt thì mới đúng.

Chúc mừng em, em xếp ở vị trí thứ 2 toàn trường! Số điểm mà em đạt được là 870 điểm."
Ôn Noãn chỉ khẽ ồ lên một tiếng: "Vậy người xếp ở vị trí đầu tiên chính là Cố Thâm rồi."
"Đúng, nhưng em ấy chỉ hơn em đúng 1 điểm, nên em cũng đừng quá buồn."
"Em không sao." Ôn Noãn bật cười nói: "Mọi thứ vẫn ổn, tất cả đều đúng với những gì em dự đoán từ trước."
Trương Mẫn: "..." Bà đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được, quyết định hỏi thẳng cô: "Thành tích lần này của em tốt như vậy, tại sao trước kia em không chịu...làm bài kiểm tra nghiêm túc?"
Ôn Noãn cảm thấy rất bối rối, cô không biết mình nên trả lời như thế nào.
Cô đương nhiên là không dám nói với Trương Mẫn rằng mình không phải là Ôn Noãn của quá khứ.

Cô suy nghĩ một lúc rồi tìm được một cái cớ khá ổn: "Em đã suy nghĩ thông suốt rồi, có lẽ bởi vì em không muốn tiếp tục sống cuộc sống mơ màng như lúc trước chăng?"
Trương Mẫn đương nhiên là hiểu được, bà không hỏi về chuyện này nữa, lại dặn dò cô mấy chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn vào xem thử trong nhóm chat của lớp.

Vì vừa nãy giáo viên mới gửi bảng điểm vào trong nhóm lớp, nên bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Mọi người bàn luận sôi nổi về chuyện của Ôn Noãn và cùng chung thắc mắc là vì sao thành tích lần này của cô lại tốt như vậy?
Không chỉ trong nhóm chat của lớp, mà diễn đàn trường cũng trở nên rất sôi động.
Bài đăng có nhiều lượt truy cập cao nhất trong diễn đàn, là bài viết nói về việc Ôn Noãn đã giảm cân thành công.


Thì ngay phía dưới, chính là bài viết nói về điểm và thành tích hiện tại của Ôn Noãn so với điểm số và thành tích trong quá khứ của Ôn Noãn.

Theo thống kê, thì ngày hôm đó là ngày có số người truy cập cao nhất từ trước đến nay.

Tất cả mọi người đều đang điên cuồng thảo luận.

Hơn nữa bây giờ là đang nghỉ hè, không có bị áp lực về học tập, hầu hết đều rất rảnh rỗi nên đều đi hóng hớt.
1L: Thành tích lần này của Ôn Noãn thực sự khiến cho tôi phải ngưỡng mộ! Nhìn số điểm đó, tôi chỉ biết nói 2 từ "nghịch thiên"!!!
3L: Lúc diễn đàn trường cập nhật bảng điểm, suýt chút nữa tôi còn tưởng trường mình mới có học sinh mới chuyển đến cũng có tên là Ôn Noãn chứ.
5L: Tôi đang rất hoài nghi nhân sinh, không biết Ôn Noãn có thuê người để hack hệ thống của nhà trường rồi tự ý sửa bảng điểm không nhỉ?
6L: Bạn lầu trên ơi, trước khi nói chuyện nhớ phải dùng não trước nhé.

Thú thật với mọi người là tôi rất ghét Ôn Noãn.

Nhưng dù sao thì tất cả chúng ta cũng đều là bạn học cùng trường, nếu bạn thắc mắc về điểm số của cậu ấy, và nghi ngờ cô ấy gian lận thì cũng nên nghĩ đến tình hình thực tế, cô ấy ngồi ở phòng thi cuối thì bạn nghĩ cô ấy chép bài của ai được.

Mà chưa kể nhà trường coi thi rất nghiêm nhé.
100L: Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra rằng, từ hai tháng trước những gì mà Ôn Noãn nói tất cả đều là sự thật?
...
Nhờ lời bình luận này, tất cả mọi người đều nhớ lại những gì mà Ôn Noãn đã nói ngày hôm đó, hôm mà Ôn Noãn đã chặn đường Cố Thâm lại.
Ôn Noãn đã từng nói cô nhất định sẽ vượt qua được thành tích của Cố Thâm.
Xem ra với tình hình hiện tại, tuy rằng lần này cô vẫn không vượt qua được thành tích của Cố Thâm, nhưng có khả năng ở trong mắt của rất nhiều người, cả hai người bọn họ bây giờ đều là những đối thủ ngang tài ngang sức.

Từ trước đến này, thành tích học tập của Cố Thâm luôn vượt trội, bình thường thì anh luôn cách người ở vị trí số hai ít nhất là 50 điểm.

Mà hiện tại, hai người chỉ có chênh lệch nhau đúng có 1 điểm.
Bởi vì chuyện này mà mọi người lại có thêm chủ đề để bán tán.
Thậm chí có nhiều người còn rủ nhau cá cược, để xem lần sau liệu Ôn Noãn có vượt qua được Cố Thâm hay không?
Đan Lễ ôm bụng cười quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh: "Cố Thâm, cậu nghĩ lần sau liệu Ôn Noãn có vượt qua cậu được không?"
Cố Thâm khẽ cụp mi xuống, anh im lặng nhìn chằm chằm vào bảng điểm, từ nãy đến giờ anh vẫn không lên tiếng.
"Cố Thâm, cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?"
Cố Thâm khẽ lắc đầu, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Không có gì đâu."
Đan Lễ nhìn vẻ mặt của anh thì cũng đoán ra được, thấp giọng hỏi: "Có phải cậu cũng cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ đúng không?"
Cố Thâm gật đầu: "Tôi chỉ cảm thấy có hơi bất ngờ thôi, cũng chưa đến mức hoảng sợ."
Thực ra từ hai tháng trước, Cố Thâm đã nhận ra sự thay đổi của Ôn Noãn.
Nhưng cô đã thay đổi như thế nào, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đương nhiên là Cố Thâm không thể tìm ra được câu trả lời.

Nhưng anh biết, Ôn Noãn đã không còn là cô gái nhút nhát như lúc trước.

Bởi vì cả hai không học cùng lớp nên lúc trước anh cũng không tiếp xúc nhiều với Ôn Noãn, những gì anh biết về cô đều do những người bạn học khác kể lại, mà Cố Thâm cũng không phải là người nhiều chuyện, nên anh cũng không tò mò đến chuyện riêng của người khác.

Thi thoảng thì Đan Lễ cũng chạy đến kể cho anh nghe một vài chuyện, anh cũng chú tâm nghe, nên trong đầu anh cũng có một vài ấn tượng nhưng không nhiều.
Lần trước lúc Ôn Noãn đứng chặn đường anh, anh cũng chỉ nghĩ đó là một chuyện cỏn con không đáng nhớ.
Suy nghĩ một lúc, anh khẽ nhếch khóe môi lên, dường như chuyện "nghịch thiên" này đã khơi dậy được ý chí chiến đấu trong anh: "Cậu nói rất đúng, tôi bây giờ đã có đối thủ."
Đan Lễ: "...!Cậu không sợ có kẻ cướp mất ngai vàng của mình à?"
Cố Thâm nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó anh cúi đầu xuống tiếp tục thưởng thức các món ăn: "Ai là người giỏi hơn thì người đó sẽ là người giành chiến thắng.

Chuyện đó rất bình thường mà."
Đan Lễ: "...!Nói thật, tôi luôn cảm thấy cậu đối xử với Ôn Noãn rất đặc biệt."
Nghe thấy vậy, Cố Thâm liền khẽ gật đầu, anh từ tốn nói: "Nếu cậu cũng thi được số điểm cao, thì chắc chắn tôi cũng sẽ đối xử với cậu như vậy."
Đan Lễ: "Thôi, khỏi cần.

Tôi sẽ không bao giờ làm được như vậy đâu."
**
Tại Ôn gia.
Ôn Nhan đang ngồi nghe nhạc ở trong phòng, thì nhận được thông báo là đã có điểm, cô ta háo hức vội mở bảng điểm lên xemvà nhìn thấy tên mình nằm ở trong danh sách top đầu.

Lớp mà Ôn Nhan đang theo học cũng có thể coi là lớp chọn, tuy không phải là những lớp top đầu, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Cô ta nhấn vào xem thử, khi nhìn thấy mình xếp vị trí thứ 10 trong lớp, nụ cười trên khóe môi càng trở nên rạng rỡ.
So với lần trước, thì lần này cô ta đã tăng được 2 thứ hạng, đúng lúc này mẹ Ôn bưng điểm tâm lên phòng, nhìn thấy cô ta liền cười hỏi: "Nhan Nhan, đến giờ ăn điểm tâm rồi mà con còn đang xem gì vậy?"
Ôn Nhan nở nụ cười rạng rỡ, chạy đến khoe với mẹ Ôn: "Mẹ ơi, đã có điểm kiểm tra rồi.

Lần này con xếp ở vị trí số 10, so với lần trước thì đã cao hơn 2 thứ hạng."
Ôn Nhan ôm chặt lấy tay mẹ Ôn, nũng nịu nói.
Mẹ Ôn khá bất ngờ, bà cầm điện thoại lên xem, trong đôi mắt của bà hiện rõ sự kinh ngạc xen lẫn với sự vui mừng: "Ôi, Nhan Nhan của nhà chúng ta giỏi quá, mẹ cảm thấy rất tự hào về con."
"Mẹ, vậy cái túi lần trước...!con thích, mẹ có thể mua cho con được không?"
Dạo gần đây, cô ta đang rất thích một chiếc túi xách có giá tận mấy vạn.
Thực ra chỉ cần đó là thứ mà con gái thích, dù nó có đắt tới đâu thì mẹ Ôn cũng không bao giờ tiếc tiền mà sẵn sàng mua tặng cho con gái.

Nhưng ba Ôn là người có lối sống khá cổ hủ, ông cho rằng còn đang ở độ tuổi đi học thì không cần phải dùng đến những chiếc túi xách đắt tiền như vậy.

Thế nên bà cũng chưa dám mua cho Ôn Nhan chiếc túi đó.
Mẹ Ôn cũng hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hào hứng và vui vẻ của con gái, bà liền dỗ dành cô ta: "Được, mẹ sẽ mua chiếc ví đó cho con.

Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi mua luôn.

Được không?."
Mẹ Ôn dịu dàng xoa đầu cô ta, sau đó bà ngập ngừng hỏi: "Không biết lần này, em gái của con có phải vẫn...!xếp cuối đúng không?"
Nghe thấy vậy, hai mắt của Ôn Nhan ngay lập tức phát sáng lên.

Đúng rồi, vừa nãy là do cô ta không để ý,nên cũng không biết rõ.
Ôn Nhan sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo Ôn Noãn.

Cô ta nhìn mẹ Ôn, từ tốn nói: "Con cũng không rõ, để con đi hỏi thử mấy người bạn xem."
Mẹ Ôn: "Ừ, con đi hỏi hộ mẹ nhé."
Ôn Nhan cũng có quen với một người bạn học chung lớp với Ôn Noãn, cô ta ngay lập tức gửi tin nhắn hỏi người bạn đó: "Gửi bảng điểm của lớp cậu cho tớ xem."
Cô bạn này rất thân thiết với Ôn Nhan, đương nhiên là có thể đoán được lý do vì sao Ôn Nhan lại hỏi như vậy.

Người này biết thành tích lần này của Ôn Noãn rất xuất sắc, nên cũng có ý định muốn ngăn cản đối phương: "Nhan Nhan, tớ khuyên cậu không nên xem."
Ôn Nhan: Tại sao lại không cho tớ xem? Vậy thì cậu nói cho tớ biết điểm kiểm tra lần này của em gái tớ được bao nhiêu đi.

Đừng bảo với tớ là em ấy lại đứng cuối.

Cho dù là vậy, thì tớ cũng phải biết mà còn đi khuyên em ấy và nói cho em ấy biết tầm quan trọng của việc học hành chứ.

Nhưng tớ chắc là em ấy sẽ không chịu nghe lời khuyên của tớ đâu.

Hầy.
Người kia:...
Người kia vừa định nhắn tin trả lời, thì lại nhận được tin nhắn của Ôn Nhan: Cậu cứ gửi cho tớ đi, mẹ tớ cũng muốn xem.
Người kia: Cậu chắc chứ, tôi phải nói trước với cậu rằng lần này Ôn Noãn không phải là người xếp cuối.
Ôn Nhan rất bất ngờ, nhân lúc mẹ Ôn không để ý, cô ta liền lấy tay che màn hình lại, nhắn tin hỏi người kia: "Thế lần này em ấy được bao nhiêu điểm?"
Người kia chỉ nhắn lại một câu: "Cô ấy đứng đầu lớp tôi."
Ôn Nhan đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng bật dậy, dọa cho mẹ Ôn giật bắn mình: "Nhan Nhan, con bị làm sao vậy?"
Ôn Nhan hít thở một hơi thật sâu, vẻ mặt của cô ta tái mét, lúng túng nói: "Mẹ, người bạn kia vừa mới nhắn tin lại cho con.

Cậu ấy bảo do giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu ấy có một chút việc bận nên vẫn chưa gửi bảng điểm về lớp."
Nghe thấy vậy, mẹ Ôn cũng không hề cảm thấy nghi ngờ.
Bà khẽ gật đầu, nhíu mày lại rồi nói: "Thôi không cần phải hỏi nữa, không cần xem thì mẹ cũng đoán được thành tích của em gái con.

Để mẹ đi tìm ba con nói chuyện, để ngày mai mẹ dẫn con đi mua quần áo và túi xách nhé."
"Vâng, con cảm ơn mẹ nhiều." Ôn Nhan cố diễn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, "Mẹ, mẹ là người đối xử tốt với con nhất trên đời này."

"Con là con gái của mẹ, mẹ không đối xử tốt với con thì đối xử với ai tốt." Mẹ Ôn dịu dàng xoa đầu cô ta: "Thôi mẹ đi về phòng đây, con nhớ phải đi ngủ sớm."
"Vâng ạ, chúc mẹ ngủ ngon."
Sau khi nhìn thấy mẹ Ôn đi khuất, cô ta ngay lập tức lôi điện thoại ra để gọi điện cho người bạn kia.
"Cậu vừa mới nói cái gì? Ôn Noãn đứng ở vị trí thứ nhất trong lớp cậu?"
"Ừ, Nhan Nhan cậu chưa xem bài viết trên diễn đàn trường à, Ôn Noãn không chỉ là người xếp ở vị trí đầu tiên của lớp tôi mà còn là người xếp ở vị trí thứ hai toàn trường.

Đúng rồi, cô ấy chỉ kém Cố Thâm đúng 1 điểm thôi."
"Không, không thể như vậy được?!"
Ôn Nhan nghe vậy liền hét lên phản bác lại: "Cô ta sao có thể..."
Người bạn kia cũng bị tiếng hét này dọa cho hoảng sợ, mất một lúc sau người kia mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói mấy câu: "Tớ cũng không biết vì sao lại như vậy..."
Ôn Nhan không thèm nghe người kia nói hết câu, ngay lập tức cúi máy rồi vội vàng lên diễn đàn trường để xem thử tình hình.
Tại sao lại như vậy?!
Từ khi nào mà Ôn Noãn lại trở nên lợi hại như vậy?
Rõ ràng nó chỉ là một con ngốc, tại sao lại có thể giành được hạng nhất, cô ta vẫn không thể tin được.
Gần 12h đêm, trên diễn đàn đột nhiên xuất hiện một bài viết, có người đã tố Ôn Noãn chép bài của người đó, yêu cầu trong ngày mai Ôn Noãn phải lên tiếng giải thích, nếu không sẽ báo lại cho nhà trường để nhà trường kỷ luật Ôn Noãn.
Dù đã khá muộn, nhưng vẫn còn nhiều người chưa đi ngủ, đương nhiên là có thể nhìn thấy bài viết kia.

Nhiều người không nhịn được liền để lại lời bình luận ở phía dưới: "Đừng có đi đổ oan cho người khác, bạn thử dùng não mà nghĩ đi, cô ấy ngồi ở phòng thi cuối cùng thì bạn nghĩ cô ấy sẽ chép bài của ai."
Ôn Nhan nằm trên giường, im lặng ngồi đọc bình luận.

Không hiểu vì sao cuối cùng cô ta lại là người bị mắng.

Nhìn những lời bình luận mắng chửi đó, cô ta chỉ biết tức giận, rồi chùm chăn kín người.

Một lúc sau cô ta cầm gối lên và đập liên tiếp xuống giường, nghiến răng nghiến lợi hét lên, gào thét tên Ôn Noãn.
Cô ta hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Noãn.
...
**
Ôn Noãn đương nhiên là không hề biết những chuyện đó, dù lần này cô đã xuất sắc giành được hạng 2 nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ hay hào hứng.

Cuộc sống của cô vẫn diễn ra như mọi ngày, vẫn làm bài tập và phát sóng trực tiếp đều đặn.
Chỉ là mấy ngày hôm nay cô cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Người đã từng xem buổi phát sóng đầu tiên của cô dạo gần lại vào xem phát sóng trực tiếp rất đều đặn.

Thi thoảng thì người đó cũng bình luận hỏi cô một vài vấn đề.
Hôm nay, lúc Ôn Noãn đang phát sóng trực tiếp, thì nhìn thấy bình luận của người đó hiện lên: [ Tay của bạn vẫn ổn chứ? ]
Ôn Noãn hơi bất ngờ, cô cúi đầu xuống để nhìn thử, thấy mọi người đang xôn xao lo lắng hỏi thăm cô, liền bật cười giải thích: "Mấy ngày hôm trước tôi không cẩn thận nên tay đã bị thương, tôi xin lỗi mọi người."
Cố Thâm nhìn kỹ đôi bàn tay đó, càng nhìn anh lại càng cảm thấy đôi bàn tay này rất quen.
Anh đang định bình luận thêm thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
"Alo, xin chào."
"Cố Thâm đúng không?"
"Vâng."
"Đúng rồi, tôi gọi điện thông báo với cậu là tuần sau chương trình bắt đầu ghi hình.

Cậu nhớ đến đúng giờ?"
Cố Thâm: "Vâng, nhưng chuyện tôi nhờ anh, anh đã hỏi giúp tôi chưa?
Người kia giữ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Xin lỗi cậu, bởi vì Không Muộn không muốn mọi người biết được thân phận của cô ấy, nên đã yêu cầu tổ chương trình phải giữ bí mật.

Cũng chỉ có một vài người biết được thân phận của cô ấy.

Tôi có đi hỏi nhưng mọi người đều không nói.

Đến tận bây giờ tôi cũng không biết Không Muộn là ai."
Cố Thâm cũng đoán ra được nên nói: "Thôi, không cần phải hỏi nữa.

Đã phiền anh rồi."
"Không sao đâu.

Nhưng chuyện cậu đến tham gia chương trình, người nhà của cậu liệu có đồng ý không?"
Cố Thâm nói bằng giọng điệu chế nhạo: "Ừ."
Những chuyện mà anh muốn làm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ cần sự đồng ý của người kia.
Sau khi cúp máy, Cố Thâm định vào xem phát sóng trực tiếp tiếp, nhưng ấn vào, anh mới biết buổi phát sóng trực tiếp đó đã kết thúc.
Cố Thâm ngồi chơi điện thoại được một lúc, thì đứng dậy đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong tủ lạnh trống không, liền đóng tủ lạnh lại rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ Ngu Thư, thì cô cũng vừa mới kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, đang định đi ra ngoài chạy bộ rồi phòng làm tiếp bài tập để đi ngủ.
Dạo này cô cũng dần trở nên thân thiết hơn với Ngu Thư.


Cô vẫn luôn cảm thấy hai người có điểm gì đó rất giống nhau, tuy mới biết thì tưởng chừng là hai người đối lập nhau, nhưng càng tiếp xúc lại càng phát hiện ra điểm chung.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn vội vàng thay quần áo rồi ngay lập tức đi ra ngoài.
Ngu Thư đang ở trong quán bar, cô ấy gặp phải một vài rắc rối nên đành phải gọi điện đến cho Ôn Noãn.
Lúc Ôn Noãn chạy đến quán bar kia, nhìn thấy Ngu Thư đã đứng chờ ở cửa, bên cạnh cô ấy còn có mấy chàng trai đang đứng vây quanh.
Ôn Noãn hơi bất ngờ, nhưng không hề do dự mà ngay lập tức đi đến chỗ Ngu Thư đang đứng.
"Ngu Thư."
Ngu Thư ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy cô đang đến gần, cô ấy liền quay sang nói chuyện với chàng trai bên cạnh: "Xin lỗi, bạn tôi đã đến.

Nên tôi phải đi trước đây."
Vẻ mặt của mấy người bên cạnh hiện rõ sự không hài lòng, nhưng Ngu Thư không quan tâm, cô ấy khẽ nhún vai nói: "Tạm biệt!"
Ôn Noãn nhìn bộ dáng loạng choạng của cô ấy, liền đoán là cô ấy đã say rượu, nên đã chạy ra đỡ, dịu dàng ân cần hỏi thăm.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn." Ngu Thư nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Cảm ơn cậu rất nhiều."
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Vì công việc." Tay Ngu Thư chỉ về phía quán bar: "Tôi đang làm việc ở đây."
Ôn Noãn nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, khẽ gật đầu nói: "Thể nào."
Cô cũng biết bình thường phải đến gần giờ đóng cửa ký túc xá, thì Ngu Thư mới về phòng, dù cô ấy đã cố di chuyển nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, thi thoảng thì Ôn Noãn vẫn nhận ra được, nhưng vẫn giả bộ như mình không nghe thấy.
Ngu Thư tò mò nhìn cô hỏi: "Cậu không cảm thấy khinh thường tôi à?"
"Tại sao tôi phải khinh thường cậu?" Ôn Noãn cảm thấy rất buồn cười: "Cậu kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình, cậu vất vả đi làm việc cũng vì muốn cuộc sống trở nên tốt hơn thôi.

Chỉ cần đó là tiền do cậu tự kiếm ra, thì dù cậu làm bất cứ công việc nào thì đều không có gì đáng khinh cả."
Nghe thấy vậy, tay của Ngu Thư khẽ nhéo má của Ôn Noãn: "Tôi đương nhiên biết, cậu không giống với những người khác."
Ôn Noãn nhìn Ngu Thư, nói: "Cậu không say rượu đúng không?"
"Chỉ say một chút thôi, nhưng vừa nãy đứng bên ngoài chờ thì tôi cũng dần tỉnh táo lại.

Nhưng nếu cậu không đến đây tìm tôi, thì chắc chắn tôi sẽ phải đứng lại để trò chuyện tiếp với mấy người người kia."
Ôn Noãn cười: "Cậu đã ăn cơm chưa?"
"Tôi chưa ăn gì cả."
"Thế cùng tôi đi ăn cháo đi."
"Được."
Tuy nhiên, Ôn Noãn không thể ngờ rằng cô với Ngu Thư chỉ tìm tạm một quán ăn ven đường nào đó để ăn bát cháo, mà vẫn có thể gặp được Cố Thâm.
Hai người im lặng nhìn nhau, sau đó Cố Thâm chủ động đứng dậy chào hỏi cô: "Đi ăn bữa khuya à?"
"Tôi đi cùng với bạn cùng phòng."
Cố Thâm lúc này mới quay sang nhìn Ngu Thư: "Ngu Thư?"
Ngu Thư khẽ nhíu mày, gật đầu chào: "Cố thiếu gia."
Sắc mặt của Cố Thâm ngay lập tức tối lại.
Ôn Noãn đứng ở một bên nhìn hai người, cảm giác được sự tức giận ở trong đôi mắt của Cố Thâm, đoán là anh đang rất khó chịu.

Cô khẽ ho mấy cái, rồi quay sang nhìn Cố Thâm hỏi: "Cậu đi đến đây một mình à?"
Cố Thâm khẽ gật đầu nói: "Cậu muốn ăn món gì?"
"Ừ."
"Thế mấy người chúng ta ngồi chung với nhau nhé?"
Khuôn mặt của Cố Thâm khá cứng ngắc, nhưng anh vẫn gật đầu: "Được."
Không hiểu lý do vì sao mà trong suốt bữa ăn mọi người đều giữ im lặng.
Giữa Cố Thâm và Ngu Thư có gì đó rất kỳ lạ, Ôn Noãn ngồi ở giữa cũng cảm thấy khó xử, cô đành cầm cốc nước lên uống để che đi sự xấu hổ ở trong lòng.
Sau khi ăn xong, Ôn Noãn quay sang nhìn anh nói: "Thôi, chúng tôi đi về đây."
Yết hầu của Cố Thâm liên tục di chuyển, anh chỉ ừ một tiếng rồi nói: "Tạm biệt, nhớ phải chú ý an toàn."
"Ừ."
Hai người mới chỉ đi được mấy bước, thì đã nghe thấy tiếng Cố Thâm gọi cô lại.
"Ôn Noãn, đợi tôi với."
Ôn Noãn đành phải quay lại nhìn: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Thâm hai tay đút túi quần, anh tiến về phía trước, khuôn mặt của anh bị bao phủ trong màn đêm, cô nghe thấy giọng nói của anh khẽ vang lên: "Đã muộn rồi nên giờ nên đi trên đường rất nguy hiểm.

Để tôi đưa hai cậu về."
Đôi mắt của Ôn Noãn lóe sáng lên, nhìn Cố Thâm, nói: "Làm như vậy thì có làm phiền đến cậu không?"
Cố Thâm khẽ nhếch khóe môi lên, anh dịu dàng xoa đầu cô: "Đi thôi."
Ôn Noãn: "..."
Cô nhìn theo bóng lưng đang đi ở phía trước, rồi dùng tay tự chạm lấy đầu của mình, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Từ khi nào mà mối quan hệ giữa cô và Cố Thâm lại trở nên thân thiết như vậy? Bây giờ cậu ta còn dám xoa đầu cô.
Suốt dọc đường Cố Thâm luôn giữ im lặng, anh đưa hai người về đến cổng trường rồi mới rời đi.
Đi nhanh đến mức cô chưa kịp nói những điều cần nói.
Nhìn thấy người kia đã đi khuất, Ôn Noãn vẫn chưa nghĩ ra được.
Ngu Thư bật cười khúc khích, cô ấy khoác vai Ôn Noãn, huýt sáo nói: "Ồ, lâu rồi tôi mới được nhìn thấy Cố thiếu gia quan tâm và chăm sóc một người như vậy." Sau đó cô ấy nói nhỏ vào tai Ôn Noãn: "Hình như, Cố Thâm đang có ý với cậu."
Ôn Noãn: "???".

Bình Luận (0)
Comment