Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 57

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Bom

Sau khi nghe xong những lời nói đáng khinh bỉ của Ngu Thư, Ôn Noãn chỉ biết quay sang nhìn cô ấy.

Vì hôm nay là ngày chủ nhật, mà cả hai người bọn họ đều không vội.

Nên gần đến 9h, Ôn Noãn mới làm xong bữa sáng. Sau khi ăn xong bữa sáng, cô quay lại nhìn thấy Ngu Thư lười biếng đang nằm ỳ trên ghế sofa. Cô không thèm để tâm tới, cứ mặc kệ cô ấy thích làm gì thì làm.

Đến khi trời gần tối, cả hai mới đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, bọn cô đang định đi tới trường học.

"Đúng rồi, sắp chuẩn bị thi học kỳ rồi đúng không?" Ngu Thư bật cười quay sang hỏi cô: "Không biết lần này liệu cậu có thể cướp ngôi vị đầu tiên của Cố Thâm không?"

Ôn Noãn: "..."

Nếu không phải do Ngu Thư nhắc tới chuyện này thì thiếu chút nữa cô đã quên. Với lại, cô nghĩ cho dù là cô hay Cố Thâm thì bây giờ cả hai đều không để tâm đến mấy điều nhỏ nhặt này.

Dù sao chuyện này cũng xảy ra vào năm lớp 10, nhưng hiện tại cô biết có rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Thậm chí có người thường xuyên nhắc lại trên diễn đàn trường. Ôn Noãn đã hứa mình nhất định sẽ thi cao điểm hơn Cố Thâm. Nhưng mấy kỳ kiểm tra dạo gần đây, cô đều thi được thấp điểm hơn so với Cố Thâm. Lúc thì kém 1 điểm hoặc 2 điểm, có nhiều khi cô còn kém Cố Thâm đến tận 5 điểm.

Cho dù đó là các cuộc thi lớn hay nhỏ, thì cô vẫn luôn là người xếp sau Cố Thâm.

Đương nhiên là Ôn Noãn không phục, cô đã cố gắng nỗ lực chăm chỉ học tập, cô nhất định phải đánh bại Cố Thâm.

Chẳng qua là cô biết giấc mộng thì đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Chính bản thân cô cũng biết phần trăm mình giành được chiến thắng rất thấp. Hoặc cũng có thể do ông trời đã sắp đặt như vậy rồi. Cho dù Ôn Noãn có cố gắng như thế nào thì cũng không thể đánh bại được Cố Thâm. Mà lần nào cô cũng chỉ kém anh có mấy điểm.

Bởi vì sắp đến kỳ kiểm tra cuối kỳ nên dạo gần đây Ôn Noãn dành hết thời gian cho việc học tập. Trong lúc cô đang làm đề thi, thì Vương Giai quay sang kể cho cô nghe một chuyện. Ở trên diễn đàn trường mọi người đang cá cược với nhau xem lần này ai sẽ là người đứng đầu.

Tuy Ôn Noãn cảm thấy chuyện này rất nhàm chán, nhưng thú thật...cô cũng đang rất chờ mong kết quả.

Cô nhún vai, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm đến chuyện này."

Ngu Thư nghe thấy vậy liền bật cười, cô ấy vỗ vai cô, vui vẻ nói: "Cậu cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đi bình chọn cho cậu."

Ôn Noãn mím chặt môi, cô quay sang nhìn cô ấy, lạnh lùng nói: "Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi."

"Đừng khách sáo."

Ngu Thư bật cười nói: "Cậu nhất định phải giành chiến thắng."

"Ừ."

Cô không muốn nhận những lời chúc và cổ vũ như vậy.

Cả hai người cùng nhau đi đến trường, giống như mọi ngày hai người đi vào thư viện để tham gia tiết tự học.

Bởi vì học sinh ngoại trú không được phép đến trường vào tối chủ nhật. Nên Ôn Noãn đã nhắn tin báo cho Cố Thâm, cô nói mình đang ở trường. Nếu anh có việc gì tìm cô thì cứ nhắn tin cho cô là được.

Thực ra ngày hôm nay Cố Thâm định rủ Ôn Noãn đi chơi. Nhưng vì hôm nay Ngu Thư đến nhà chơi, nên Ôn Noãn đã từ chối.

Lúc anh nhận được tin nhắn của Ôn Noãn, anh khẽ nhíu mày lại, chỉ nhắn lại một câu: Ok, em cứ tập trung học đi.

Ôn Noãn:... Em cảm thấy rất ghen tị với những người không phải học tiết tự học.

Cố Thâm: Thế tại sao em không trốn học?

Ôn Noãn: Em không muốn trốn học. Thực ra em cảm thấy tiết tự học cũng khá thú vị.

Cố Thâm: Ừ. Thế sáng mai em muốn ăn gì, để anh đi mua rồi mang đến cho em.

Ôn Noãn: Không được. Nhỡ bị các bạn trong trường nhìn thấy thì sao?

Thực ra, cô không muốn ai phát hiện ra chuyện cô với Cố Thâm đang yêu nhau.

Không phải vì cô ngại hay xấu hổ. Bởi vì cô cảm thấy đang là học sinh mà lại yêu sớm thì không tốt lắm.

Cố Thâm: Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận không để mọi người biết.

Ôn Noãn bật cười, cô vui vẻ nhắn tin: Được.

Cô vừa đặt điện thoại xuống, thì thấy Vương Giai đang nhìn cô rất chăm chú: "Noãn Noãn."

Ôn Noãn quay sang nhìn cô ấy: "Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Vương Giai khẽ gật đầu, cô ấy nói nhỏ vào tai cô: "Vừa nãy cậu nhắn tin với ai mà cứ cười suốt thế?"

Ôn Noãn khẽ dừng lại, sau đó cô nhìn vào cặp mắt tò mò của Vương Giai, bình tĩnh nói: "Tí nữa tan học tôi sẽ nói cho cậu nghe, còn bây giờ thì tập trung học đi."

Chuyện của cô với Cố Thâm, chỉ có mình Ngu Thư biết.

Lý do vì sao Ôn Noãn không muốn kể chuyện này cho mọi người biết, bởi vì lúc trước cô cảm thấy tình cảm của hai người vẫn chưa ổn định, với lại cô rất sợ hai người bọn cô sẽ chia tay. Nhưng bây giờ cả hai người đã hẹn hò với nhau được một khoảng thời gian rất dài, cô nghĩ đã đến thời điểm thích hợp.

Cô không biết mấy người kia đã tinh ý phát hiện ra chuyện này chưa, thế nên cô nghĩ tốt nhất mình nên nói cho bọn họ nghe càng sớm càng tốt.

Cô không hề có ý định giấu diếm bọn họ, thực ra cô biết bọn họ cũng đoán được cô có tình cảm với Cố Thâm. Chỉ là họ chưa tìm được bằng chứng để truy hỏi cô mà thôi.

"Ừ."

Sau đó cả hai người tập trung nghe giảng.

Vừa kết thúc tiết tự học, Ôn Noãn liền kể cho Vương Giai nghe là mình với Cố Thâm đang yêu nhau.

Cô vừa mới dứt lời, Vương Giai liền hét toáng lên: "Thật à!"

Chỉ trong chớp mắt, tất cả học sinh trong lớp đều quay lại nhìn hai người bọn cô.

Ôn Noãn hoảng sợ, ngay lập tức giơ tay lên để che miệng của Vương Giai.

Vương Giai ư ư hai tiếng, cô ấy khẽ chớp mắt tỏ ý mình đã biết lỗi.

Lúc này Ôn Noãn mới thả tay ra, cô quay sang trách mắng đối phương: "Cậu có cần phải kích động đến mức này không."

Vương Giai hít thở một hơi thật sâu, cô ấy trợn tròn mắt lên nhìn: "Hóa ra là như vậy."

"Ý của cậu là sao?"

Vương Giai ngó trước ngó sau, cô ấy nói nhỏ vào tai cậu: "Thực ra lúc trước bọn tớ cũng đoán hai người bọn cậu đang yêu nhau. Nhưng vì do chưa tìm ra được bằng chứng nên chúng tớ không dám hỏi."

Thực ra, bọn họ cũng có thể cảm nhận dạo gần đây cả Ôn Noãn và Cố Thâm đều có gì đó rất kì lạ. Nhưng họ đều thấy mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường nên họ không nghi ngờ gì nhiều. Với lại, từ sau khi mọi người trở nên thân thiết với nhau hơn, bọn họ không hề cảm thấy Cố Thâm là một người lạnh lùng như mọi người nói, mà họ còn thấy anh là một người rất ấm áp và tình cảm.

Đặc biệt là anh đối xử rất tốt với Ôn Noãn.

Cho nên lúc nhìn thấy hai người đó đi chung với nhau, bọn họ đều đang tự hỏi liệu hai người này có phải đang hẹn hò với nhau không. Nhưng đôi khi lại cảm thấy... điều này rất khó xảy ra, họ nghĩ hai người này chỉ xem nhau là bạn tốt.

Dần dần, mọi người cũng không để tâm đến chuyện hai người này liệu có phải người yêu hay không. Mặc dù dạo gần đây họ cảm thấy hai người này có vẻ thân thiết hơn, nhưng hành động của hai người này không quá lộ liễu, nên rất khó có thể xác định xem liệu hai người này có phải là người yêu hay không.

Vương Giai lúc đầu cũng cảm thấy không phải, về sau cô cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là trong khoảng thời gian này... Cô dám khẳng định mối quan hệ của hai người này chỉ dừng ở mức bạn bè.

Sau một thời gian dài mà vẫn chưa tìm được câu trả lời, Vương Giai vì quá nản nên đã từ bỏ.

Và cô ấy thực sự rất bất ngờ khi biết hai người bọn họ đang yêu nhau.

Cho nên vừa nãy cô ấy mới có phản ứng dữ dội như vậy.

Bởi vì cô ấy quá bất ngờ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy cảm thấy mọi chuyện diễn ra như vậy cũng rất hợp lý.

Đột nhiên, suy nghĩ trong đầu của Vương Giai bây giờ rất phức tạp.

Cô ấy quay sang hỏi Ôn Noãn: "Hai người đã yêu nhau được lâu chưa?"

Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô từ tốn nói: "Cũng mới gần đây thôi. Nhưng vì lúc đầu tôi cảm thấy vẫn chưa phải thời điểm thích hợp nên tôi không nói cho mọi người biết."

Vương Giai cũng không hề tức giận, cô ấy gật đầu nói: "Không sao đâu. Tôi hiểu được mà."

Cô ấy bật cười quay sang nhìn Ôn Noãn: "Tôi biết cậu chắc hẳn có lý do nên mới làm như vậy."

Thực ra là bởi vì cô ấy quá hiểu Ôn Noãn.

Ôn Noãn bật cười, khóe môi của cô khẽ cong lên: "Ừ, thế nên bây giờ tôi mới kể chuyện này cho mấy câu nghe."

Vương Giai ồ lên một tiếng, cô ấy háo hức nói: "Thực ra lúc trước tôi cũng đã đoán nếu bây giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau, thì chắc chắn sau này cả hai người sẽ ở bên nhau."

"Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?" Ôn Noãn bật cười hỏi cô ấy.

Vương Giai trầm tư suy nghĩ, cô ấy từ tốn: "Chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn ra được Cố Thâm rất thích cậu."

Cố Thâm không hề che dấu tình cảm của mình dành cho Ôn Noãn. Nên hầu như mọi người đều có thể nhìn ra được chuyện Cố Thâm thích Ôn Noãn.

Tuy họ có thể nhìn ra được Ôn Noãn cũng có tình cảm với Cố Thâm. Nhưng họ không xác chắc nên họ không dám chạy đi đến hỏi cô.

Nghe thấy vậy, Ôn Noãn liền không nhịn được cười.

Nói thật, đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói với cô như vậy, nhưng mỗi lần sau khi nghe mấy lời nhận xét này, cô đều cảm thấy rất vui vẻ.

"Cảm ơn cậu rất nhiều."

Vương Giai quay sang nhìn cô, cô ấy tò mò hỏi: "Bây giờ cậu đã thú nhận với bọn tôi tất cả mọi chuyện. Có phải hai người cũng nên phải mời chúng tôi một bữa cơm không?"

Ôn Noãn Trả lời: "Đương nhiên là mời mấy cậu rồi. Nhưng mấy người bọn cậu cứ đến tìm Cố Thâm để đòi nhé."

Gần 12h đêm, Đan Lễ lập nhóm chat trên wechat rồi kéo mọi người vào trong nhóm.

Mọi người điên cuồng tag @Cố Thâm đòi anh phải mời họ đi ăn.

Cố Thâm vui vẻ đồng ý, anh hứa sau khi thi học kỳ xong anh sẽ mời bọn họ đi ăn.

Ôn Noãn bật cười, cô nhấn like tin nhắn anh vừa gửi.

**

Đã gần đến ngày thi học kỳ, ngày nào Ôn Noãn cũng tập trung vào việc ôn thi.

Thực ra mấy kiến thức trong sách giáo khoa cô đều đã nắm rõ trong tay. Nhưng đôi khi trong đề thi sẽ giao một vài câu hỏi liên quan đến những kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa. Nên cô nghĩ bây giờ mình học lại cũng không thừa.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Ôn Noãn đều vùi đầu ôn tập.

Tóm lại là, dù bây giờ cô đã thông minh hơn trước rất nhiều nhưng cô không thể tự mãn được. Cô vẫn cần phải nỗ lực phấn đầu nhiều hơn nữa.

Trương Mẫn rất quan tâm tới Ôn Noãn, trước ngày diễn ra kỳ thi học kỳ bà ấy có chạy đến nhắc nhở cô: "Em đừng quá lo lắng. Hạng hai thì hạng hai. Chúng ta không cần tranh hạng nhất."

Ôn Noãn: "..."

Cô không biết nên trả lời như thế nào, cô chỉ cười đáp: "Vâng, em sẽ cố gắng hết sức."

Bởi vì nhà trường sẽ xếp vị trí ngồi của học sinh dựa theo kết quả kỳ kiểm tra lần trước. Cho nên Ôn Noãn được xếp ngồi sau Cố Thâm.

Cố Thâm ngồi ở vị trí bàn đầu gần với cửa sổ, còn Ôn Noãn được xếp ở bàn ngay sau đó. Cho dù vị trí ở trong phòng thi số 1 này mỗi kỳ thi đều có sự thay đổi. Nhưng vị trí mà hai người ngồi vẫn được giữ nguyên.

Ôn Noãn muốn đến trường sớm để chuẩn bị, cô ngồi vào vị trí đã được một lúc rất lâu, thì cô mới nhìn thấy Cố Thâm bước vào trong phòng thi.

Cố Thâm vừa bước vào lớp, đã ngay lập tức nhận sự chú ý của mọi người.

"Cố Thâm đã đến."

"Xin chào, học bá."

Cố Thâm mỉm cười, anh gật đầu chào mọi người: "Chào mọi người."

Anh quay sang hỏi Ôn Noãn: "Cậu ăn sáng chưa?"

Ôn Noãn bật cười tủm tỉm nói: "Tớ chưa ăn."

Cô còn trêu chọc anh: "Tại vì lo lắng quá nên tớ ăn không vô."

Cố Thâm: "..."

Anh khẽ nhíu mày, rồi lôi hộp sữa từ trong cặp sách ra đưa cho Ôn Noãn, cũng may là vừa nãy anh đã chạy vào canteen mua hộp sữa với bánh mì.

"Uống tạm hộp sữa đi."

Ôn Noãn bật cười, cô quay sang hỏi Cố Thâm: "Nếu tôi uống hộp sữa này của cậu liệu tí nữa tôi có phải chạy vào nhà vệ sinh không?"

Cô cố tình kéo dài giọng ra: "Có phải cậu sợ tôi sẽ vượt qua cậu đúng không."

Bây giờ trong phòng thi đã có rất nhiều người, lúc nhìn thấy Cố Thâm đưa hộp sữa cho Ôn Noãn, mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.

Hầu như học sinh trong trường đều biết mối quan hệ của hai người này rất mờ ám, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Thâm đưa sữa cho Ôn Noãn, suy nghĩ đó trong đầu của bọn họ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tuy nhiên lúc bọn họ nghe thấy lời nói vừa nãy của Ôn Noãn, sự nghi ngờ vừa nãy đã bị đánh bay đi.

Mấy người ngồi gần đó nghe thấy vậy liền bật cười, họ quay sang hỏi Cố Thâm: "Tôi không ngờ anh Thâm vì bảo vệ ngôi vị đầu tiên mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào."

"Đúng vậy, anh đưa sữa cho Ôn Noãn. Có phải anh có ý định làm cậu ấy bị mất tập trung không thể làm tốt bài kiểm tra?"

"Anh Thâm thú thật cho mọi người biết liệu trong hộp sữa có chứa thuốc xổ hay không!"

Mọi người vẫn cười đùa vui vẻ nói chuyện, và mọi người dường như không để ý đến việc này nữa.

Dường như họ không hề nghi ngờ gì nữa.

Ôn Noãn tay chống cằm, cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn Cố Thâm.

Cố Thâm khẽ ho một tiếng, dù bị mọi người trêu chọc như vậy nhưng anh cũng không hề cảm thấy tức giận. Anh trầm tư suy nghĩ, rồi từ tốn nói: "Thực ra tôi cũng ý định muốn làm như vậy. Nhưng tôi nghĩ quyền quyết định vẫn thuộc về cậu ấy."

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía Ôn Noãn.

"Ôn Noãn, cậu có dám uống hộp sữa đó không?"

"Tôi cá là cậu không dám uống."

Bởi vì vẫn chưa đến giờ thi, nên bây giờ mọi người vẫn đang rất hào hứng.

Ôn Noãn bật cười, cô cầm hộp sữa lên, và đây là vị dâu tây mà cô thích nhất.

Cô khẽ gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Cố Thâm, cô ẩn ý nói: "Đương nhiên là tôi sẽ uống."

Cô từ tốn: "Cho dù hộp sữa Cố Thâm đưa có độc thì tôi vẫn uống. Dù sao thì đây cũng là hộp sữa do một soái ca mua cho tôi."

Mọi người: "..."

Mọi người đều không hiểu sao tự nhiên lại bị nhét đống cẩu lương vào mồm

Ôn Noãn ngay lập tức cầm hộp sữa lên uống.

Thực ra vào buổi sáng cô rất ít khi uống sữa. Vừa nãy cô chỉ ăn một chiếc bánh bao và cốc sữa đậu nành. Nên bây giờ cô hơi khát nước.

Sau khi uống xong cô nhét hộp sữa vào trong ngăn bàn. Mọi người vẫn còn đang vui vẻ nói chuyện. Thì lúc này giám thị bước vào.

Giám thị phát đề, và giờ làm bài chính thức bắt đầu.

Những người được xếp trong phòng thi này đều là những học sinh xuất sắc trong trường. Nên trong giờ làm bài, tất cả mọi người đều giữ im lặng tập trung làm bài. Ôn Noãn và Cố Thâm cũng vậy.

Cô tập trung đọc đề thi, còn 30 phút nữa là hết giờ, cuối cùng thì Ôn Noãn cũng hoàn thành xong bài thi.

Còn về phần người đang ngồi bàn phía trước cô, cô thấy anh đã sớm đặt bút xuống bàn.

Ôn Noãn khẽ nhíu mày, cô cảm nhận được có ai đang đá chân bàn phía trước cô.

Cô đặt bút xuống, vẫn tiếp tục xem bài thi. Một giây sau, Cố Thâm tiếp tục đá vào chân bàn. Dường như anh đang cố ra hiệu cho cô.

Ôn Noãn cố nhịn cười, cô khẽ ho một tiếng.

Một giây sau, mọi người chống mắt lên nhìn khi thấy người đứng đầu và người đứng thứ hai trong trường cùng nhau nộp bài. Sau đó cả hai người cùng nhau rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai người, họ đều cảm thấy hai người này rất xứng đôi.

Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tay của Ôn Noãn đã bị một người nắm chặt.

Cô bật cười, quay sang nhìn Cố Thâm: "Anh không thể cố gắng chịu đựng thêm một chút được sao?"

Cố Thâm nắm chặt lấy tay cô, anh dịu dàng nói: "Anh đã nhẫn nhịn suốt 1 giờ đồng hồ rồi."

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment