Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 103

Bà ngoại Lâm và Chu Cầm Vận đều nhìn thấy vẻ mặt không quá hớn hở của Dư Tương, nhưng lại nghĩ rằng cô đang thẹn thùng.

Chu Cầm Vận động viên nói: "Tương Tương, con đừng lo lắng, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đó là chuyện tốt, nếu Ninh Miễn đối xử với con không tốt, bác sẽ là người đầu tiên không tha cho nó."

"... Không phải."

Mặt dây chuyền vẫn luôn không có phản ứng gì bỗng nhiên nóng lên nhanh chóng, tựa như là đang ngăn cản Dư Tương nói ra.

Dư Tương nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Chu Cầm Vận, mỉm cười xấu hổ.

Bà ngoại Lâm thương cháu gái, bình thường sống rất hoạt bát, bây giờ phải đối mặt với nhiều phụ huynh như vậy nên chắc chắn vô cùng căng thẳng, vì vậy nói: "Tương Tương đừng sợ, bà ngoại ở đây, có chuyện gì bà ngoại đều sẽ làm chủ cho cháu."

Hình như Dư Tương thở phào, gật đầu với bà ngoại Lâm.

Cô gật đầu một cái khiến người nhà họ Ninh yên tâm.

Bà Ninh nói: "Chuyện này chúng ta chắc chắn sẽ nghe theo ý kiến của Tương Tương và cha mẹ của nó, chúng ta đều muốn tốt cho bọn trẻ, phải không?"

"Đúng vậy, nhưng mà Tương Tương còn phải học bốn năm đại học, chuyện này để ngày mai mẹ nó đến rồi lại chính thức bàn bạc?"

"Nên làm như vậy."

Bọn họ đưa người về nhà chỉ là muốn xác định mối quan hệ của hai đứa nhỏ.

Ông cụ Bùi giơ cổ tay lên nhìn thời gian, rồi nói: "Vậy chúng ta đi về trước."

Chu Cầm Vận vội nháy mắt với Ninh Miễn: “Con đưa mọi người trở về đi, trên đường nhớ cẩn thận."

Ninh Miễn đi theo một cách, nhưng Dư Tương đi ở bên cạnh bà ngoại Lâm, anh chậm rãi bước từng bước theo sau, vợ chồng Chu Cầm Vận đặc biệt tiễn đến ngoài cửa, thấy đám người đi xa một chút rồi nhìn nhau cười.

"Con trai của em đã chuẩn bị một bất ngờ lớn thật!"

"Bình tĩnh."

...

Sau khi chậm rãi đi đến nhà họ Bùi, bà ngoại Lâm gạt tay của Dư Tương ra, rồi dặn dò Ninh Miễn vài câu: "Thời gian không còn sớm nữa, cháu trở về sớm một chút, đưa chúng ta đến đây là được rồi."

Bà và ông cụ Bùi bước nhanh vào cửa nhà họ Bùi, ngoài cửa còn lại Dư Tương và Ninh Miễn đứng yên.

Dư Tương nhìn Ninh Miễn, thấy anh vẫn chưa nhìn cô nên nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, anh Ninh Miễn, đều là lỗi của em."

Từ lúc cô hôn Ninh Miễn đã gửi gắm hy vọng rằng anh sẽ đẩy cô ra, cho dù có đẩy ra thì cô vẫn có thể thốt ra câu nói tràn đầy sự tính kế kia, chỉ trách Ninh Miễn không đẩy ra, mà cảnh tượng đó lại bị phụ huynh hai bên nhìn thấy, vốn dĩ cô nghĩ chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, bây giờ xem ra, lúc uống rượu đổ xúc xắc đã dùng hết không ít vận may.

Ninh Miễn cũng không phải thằng ngốc, tại sao không đẩy cô ra?

Ninh Miễn nhìn cô, khóe miệng toàn là ý cười trào phúng: "Sao phải xin lỗi, đây không phải là kết quả mà cô muốn sao?"

"Em..."

"Tôi sẽ như cô mong muốn."

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Dư Tương đứng ngay tại chỗ, chờ Ninh Miễn đi xa thì chọc chọc mặt dây chuyền: "Trường Phong, đừng giả chết, mau nói xem bây giờ phải làm sao?"

Hệ thống Trường Phong: "Tôi biết ý nghĩ lúc trước của cô, nhưng mà bây giờ hình như không thể thực hiện được, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên gấp gáp thục giục cô hoàn thành nhiệm vụ."

"Rồi sao nữa?"

DTV

Hệ thống Trường Phong: "...Thuận theo tự nhiên mà kết hôn? Tôi sẽ bồi thường thật nhiều cho cô vì nhiệm vụ thất bại."

"Tạm biệt."

Sắc mặt của Dư Tương không chút thay đổi đi về nhà.

Nhà họ Bùi ngoại trừ hai cụ già cũng chỉ còn lại Bùi Thừa Quang, Bùi Thừa Hãn chỉ định đưa Dư Lộ về nhà, bà ngoại Lâm cũng chưa gây áp lực cho Dư Tương.

"Hôm nay vất vả rồi, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi Tương Tương, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói."

Dư Tương ngoan ngoãn đồng ý, rửa mặt rồi trở về phòng ngã vật xuống giường.

Hệ thống Trường Phong cẩn thận nhắc nhở cô kết nối cuộc trò chuyện, Dư Tương cũng không thèm để ý, đắp chăn mỏng chuẩn bị đi ngủ, hệ thống phát hiện ra tâm trạng của cô thật sự không tốt, không dám quấy rầy nữa.

Bởi vì có uống rượu, Dư Tương nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong mơ có rất nhiều giấc mơ lộn xộn, có trở về thế kỉ XXI lúc mình bị bệnh tim, phát hiện ra thân thể đã bị đốt thành tro từ lâu, trong thế giới tu tiên bị người đuổi g.i.ế.c rồi cô bị sự buồn tiểu vội vàng đánh thức.

Mở mắt ra vẫn là thế giới đầy tiếng chim hót, hương hoa và nắng sớm.

Bình Luận (0)
Comment