Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 128



Dư Tương nhỏ giọng hỏi: "Sao trông mẹ có vẻ như rất muốn tống cổ con ra ngoài vậy?"

"Đúng rồi đó. Dù sao thì bây giờ cũng tống được con đi rồi. Hai người các con sống hạnh phúc nhé!"

Ninh Miễn nhìn Dư Tương rồi nói nhỏ: "Con sẽ, dì Lâm."

Được mẹ vợ dặn dò, Ninh Miễn lại đưa Dư Tương tới trường học. Lúc kết hôn có ba ngày nghỉ nhưng lớp học thì không thể dừng.

Trên đường quay về phòng ngủ, hệ thống Trường Phong yêu cầu nhận đối thoại: "Tuyên bố phần thưởng nhiệm vụ."

"Phần thưởng cho nhiệm vụ gì?"

Hệ thống Trường Phong: "...Hai người các cô kết hôn."

Dư Tương bỗng nhiên hiểu ra: "Suýt nữa thì tôi quên mất. Là cái gì vậy?"

"Thuốc dưỡng thân, dùng để cải thiện tố chất cơ thể cô, ví dụ như đau bụng kinh gì gì đó..."

Nói đến phần sau hệ thống hơi ngại ngùng.

Thật ra đối với Dư Tương mà nói thì đây là đồ tốt. Chứng đau bụng kinh của cô cũng quá nghiêm trọng nhưng cũng không hề thoải mái chút nào. Hệ thống thì lại luôn nghiên cứu các phương thuốc. Vốn dĩ cô còn tưởng những thứ này cần mua bằng hoàng kim, ai ngờ bây giờ trở thành phần thưởng nhiệm vụ luôn.

"Có nhiệm vụ gì không?"

Hệ thống Trường Phong do dự một lát: "Tạm thời chưa công bố. Tôi thấy tâm trạng của cô đang không ổn định nên tôi sẽ quan sát sau khi hai người kết hôn một chút rồi mới tuyên bố nhiệm vụ."

"Tôi có thể hỏi xem nhiệm vụ chủ yếu hướng về ai không?"

Hệ thống Trường Phong: "Ninh Miễn."

Dư Tương chuẩn bị cho bản thân một tinh thần thật tốt.

Trước ngày kết hôn vẫn còn hai lớp học nên Dư Tương vẫn lên trường như cũ. Vừa lúc kết quả thi giữa kỳ được công bố trong hai ngày này. Cô giành được vị trí đầu tiên trong chuyên ngành của mình và nhận được một phần học bổng nhỏ, cũng xem như là nổi tiếng trong học viện.

Sau tiết học cuối cùng vào thứ bảy, Dư Tương thu dọn đồ đạc rồi về nhà kết hôn.

Nhà họ Dư đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông không khí nơi nơi đều vui mừng. Đồ cưới của Dư Tương chất đống trong phòng khách từ tủ nhỏ đến chậu rửa mặt đến phích nước nóng. Còn có cả lễ hỏi mà nhà họ Ninh đưa tới gồm một chiếc xe đạp, một chiếc máy khâu và một chiếc radio nữa.

Trên bàn trà trong phòng khách bày hạt dưa, đậu phộng và kẹo. Lúc Dư Tương về đến nhà thì Lâm Bảo Chi đang nói chuyện với hàng xóm. Hàng xóm đến thêm quà cưới cho Dư Tương, đều là tình nghĩa cần thiết.

"Dư Tương nhà bà về rồi hả? Cô gái này xinh đẹp quá đi, chỉ tiếc có một thời gian không có ở nhà, nếu không người tới cửa cầu hôn sẽ rất nhiều đó."

Dư Tương chào một tiếng thím rồi tùy ý người ta đùa giỡn.

Lâm Bảo Chi cười vui vẻ.

Đến ngày hôm sau, bà ngoại Lâm cũng tới, mang theo cả mợ và dì nhỏ nữa. Công việc của bọn họ rất bận rộn nhưng vì Dư Tương lấy chồng nên đều tới hỗ trợ.

Thành ra Dư Tương lại trở thành người rảnh rỗi, bèn ngồi trong phòng nghe radio một chút.

Trong radio đang đưa tin về sự kiện hăng hái làm việc nghĩa.

"Vài ngày trước, trên đường Kiến Thiết đã xảy ra một vụ cướp ngay trước mặt mọi người. Một quân nhân họ Hứa đã sống đúng với phong thái của người lính nhân dân, cướp lại túi đồ của người mất từ trong tay kẻ cướp. Đồng chí nữ xung quanh đã gọi công an đến bắt kẻ cướp lại đưa ra pháp luật. Sau đó quân nhân họ Hứa và đồng chí nữ họ Dư đều tỏ vẻ đó chỉ là chuyện nhỏ. Hẳn là chúng ta nên học tập tinh thần này..."

Dư Tương hơi ngẩn ra, trí nhớ quay về cảnh ngày đi chụp ảnh cô đã nhìn thấy.

Dư Lộ phản cảm với việc kết hôn với người làm nhà nước, trái lại vội vàng dựa theo dấu vết của nguyên văn mà đi quen biết với Hứa Chấn Uyên chắc chắn không thể ở bên nhau là tình huống gì đây? Chẳng lẽ thế giới mà cô xuyên qua này không phải thế giới nguyên văn?

Huống chi hệ thống cũng không hề phát biểu ý kiến gì về việc này. Dựa theo suy nghĩ muốn để Dư Lộ và Ninh Miễn thành một đôi trong quá khứ thì hẳn là bây giờ nó phải ngăn cản lần gặp mặt đầu tiên của hai người kia mới đúng chứ? Hay là ngay cả hệ thống cũng cảm thấy rằng không thể chống lại được quỹ đạo vận mệnh nên mới không quan tâm nữa?

Chỉ là Dư Tương cũng không ôm hy vọng gì quá lớn với hệ thống. Có thể nó không thể nắm giữ tất cả mọi chuyện xảy ra.

Đến buổi tối một ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Lâm Bảo Chi làm một bữa tối phong phú, hai chị em đã lâu không gặp ngồi cùng một bàn. Vẻ mặt Dư Lộ vui mừng thoải mái như trước kia không hề có mâu thuẫn gì.

Không ai đề cập đến sự không thoải mái ở đây.

Dư Tương định im lặng chờ xem sao đã, trước mắt còn một cái chướng ngại lớn phải vượt qua kia kìa.

Trong lòng Dư Kiến Kỳ bùi ngùi. Nhà có ba đứa nhỏ mà Dư Tương là đứa thứ hai lại là người đầu tiên lập gia đình. Ông cũng muốn tâm sự đôi ba câu với con gái nhưng lại phát hiện ra Dư Tương không hề chú ý tới cảm xúc của ông. Cô ăn xong thì rửa mặt đi ngủ, để ông một mình ngồi uống rượu giải sầu.

Dư Lộ ngồi bên cạnh cùng ông ta, thấp giọng nói: "Cha, hay là cứ để mẹ con nói chuyện với chị ấy đi."

DTV

Dư Kiến Kỳ lắc đầu. Lâm Bảo Chi chỉ lo vui vẻ.

"Lộ Lộ, sau này con có kết hôn cũng đừng nhanh như thế. Cứ chọn từ từ lựa từ từ thôi."

Dư Lộ ngại ngừng cười cười, trong lòng lại có một bóng dáng cao lớn nhanh chóng hiện lên. Cô ta đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Lúc này Dư Kiến Kỳ mới cảm thấy vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment