Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 130

Bàn chải và cốc đánh răng đều là đồ mới do Chu Vận Cầm chuẩn bị. Lúc Dư Tương đánh răng, mí mắt của cô càng ngày càng nặng. Cô cố nén cơn buồn ngủ để rửa mặt xong quay về. Phòng ngủ đã được quét dọn sạch sẽ nhưng Ninh Miễn lại không ở đây.

Dư Tương khóa cửa lại thay quần áo, dọn dẹp xong xuôi mở mở cửa ra, lại không nhịn được mà ngáp một cái.

Buổi tối chắc chắn sẽ phải ngủ chung, may mà giường lớn rộng rãi.

Dư Tương dọn giường, nhét cái chăn dư ra vào trong tủ quần áo, để lại trên giường hai cái chăn và một đôi gối đầu. Lúc cô đang thu dọn thì nghe thấy tiếng bước chân của Ninh Miên đi lên tầng. Anh vẫn chưa vào ngay mà đi rửa mặt đã. Cô lại ngáp thêm một cái, nghiêng người nằm trên giường cầm theo một cuốn sách.

Nhà họ Ninh đã hoàn toàn yên tĩnh lại. Dư Tương nhịn cơn buồn ngủ xuống, ngáp mấy cái liền rồi lại không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Lúc Ninh Miễn đi vào chỉ thấy bóng dáng cô đưa lưng về phía mình nằm xuống. Anh đứng yên một chỗ trong chốc lát rồi xoay người đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Dư Tương?"

Dư Tương trở người một cái, gượng ép mở to mắt nhìn anh: "Vâng?"

Giống như chú mèo nhỏ đang mơ màng vậy.

Ninh Miễn mím môi: "Đắp chăn ngủ đi."

"À."

Dư Tương ngáp một cái rồi trở mình phủ chăn lên người, gối lên cái gối. Cô chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo đến bây giờ nữa mà thôi. Trước khi ngủ thiếp đi còn hối hận không mua thuốc nghỉ ngơi của Trường Phong.

Xem như tin tưởng nhân phẩm của Ninh Miễn vậy.

Ninh Miễn đứng yên nhìn người đang nằm ngay giữa cái giường lớn, từ từ nhíu mày lại: "Dư Tương?"

"...Ừ."

Cô nửa mê nửa tỉnh đáp lại một tiếng.

"Em nằm sang bên cạnh một chút được không?"

Dư Tương không nhúc nhích, cũng không phản ứng, hoàn toàn ngủ say rồi.

Ninh Miễn khẽ thở dài một hơi, vô thức bước nhẹ hơn đi qua vỗ vỗ vai cô: "Dư Tương?"

Cô không đáp, nửa khuôn mặt lộ ra dưới chăn, tóc lòa xòa giữa trán che mất nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt thấp thoáng. Ninh Miễn hơi do dự rồi nửa quỳ trên giường, ôm cả người cả chăn lên đặt cô qua bên cạnh.

Dư Tương mơ màng mở mắt ra khiến anh thót tim, gần như là ngừng thở, cứ như mình đang làm chuyện gì đuối lý vậy.

Ai ngờ phản ứng của Dư Tương lại là lăn qua bên kia giường.

Ninh Miễn giật giật môi, thấy cô không lăn xuống sàn mới thu tay lại, đồng thời còn phát hiện ra trên trán mình đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Anh lấy tay lau đi rồi xoay người ngồi xuống bên giường, không ngờ lại nhìn thấy ảnh một mình Dư Tương trên tủ đầu giường.

Cô gái trong ảnh chụp mặc đồ mùa hè, đang cười xán lạn ngồi ở vườn hoa nhà họ Bùi.

Ninh Miễn cụp mắt, cũng muốn tưởng tượng lại dáng vẻ của cô khi đó.

Màn đêm yên tĩnh, Ninh Miễn ngồi trong chốc lát rồi mới đi tắt đèn, đổi sang một bộ đồ ngủ bình thường rồi xốc một chiếc chăn khác trên giường lên nằm xuống. Mặc dù giường cưới rộng rãi nhưng hai người nằm vẫn khá chen chúc.

Cảm giác say rượu bốc lên nhưng người lại càng tỉnh táo hơn. Bên người anh còn có một mùi hương thoang thoảng thuộc về Dư Tương truyền tới. Hơn nữa cô gái này ngủ cũng không ngay ngắn. Nằm cạnh giường ngủ không thoải mái thế là vô thức lăn về giữa giường.

Ninh Miễn dịch sang phía bên khác, mãi đến khi chạm vào mép giường mới thở dài đứng dậy bật đèn.

"Dư Tương?"

Anh chờ một lát.

Dư Tương lại mơ màng mở mắt ra: "Hả? Chen vào chỗ của anh sao, xin lỗi anh."

Cô ngoan ngoãn dịch người sang bên cạnh.

Ninh Miễn ngồi bên giường cúi đầu nhìn cô, rất có cảm giác dở khóc dở cười. Có vẻ như giấc ngủ của cô cũng không an ổn lắm. Chóp mũi ngứa ngứa còn vươn tay từ trong đống chăn ra gãi gãi rồi lại đặt xuống bên má, thái độ vô tội hồn nhiên.

Ninh Miễn bình tĩnh nhìn cô, nụ cười dần biến mất. Anh hỏi khẽ: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Anh ma xui quỷ khiến nâng tay lên lấy sợi tóc gãy dính trên chóp mũi cô xuống.

Tay anh dừng lại một chút rồi cứng đờ rụt về. Anh nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô một lát rồi nhíu mày nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy chứ?

Không có đáp án.

Đèn trong phòng cưới lại tắt.

Dư Tương ngủ thẳng đến nửa đêm miệng lưỡi khô khốc. Lúc cô xốc chăn lên muốn xuống giường mới đột nhiên ý thức được nơi này không phải nhà mình, cũng không phải ký túc xá. Cô đờ ra trên giường một lát rồi mở đèn bàn lên.

Ninh Miễn nằm đưa lưng về phía cô. Dư Tương thở phào một hơi. Lúc đứng dậy rót nước cô mới phát hiện chất lượng của phích nước nóng này rất tốt, nước sôi vẫn duy trì được độ nóng. Cô bưng cái cốc kiên nhẫn chờ đợi, chờ mãi chờ mãi.

DTV

Tiện thể cô còn phát hiện ra rằng Ninh Miễn thật sự không ngáy ngủ. Trường Phong không lừa cô.

Nghĩ vậy, Dư Tương chọc vào mặt dây chuyền, cả người nóng lên.

Cuối cùng Dư Tương cũng đợi được đến khi nước lạnh xuống, bèn uống xong rồi lên giường. Cô phát ra tiếng động không nhỏ nhưng lại không làm người ta thức giấc. Cô bò lên nằm nghiêng trên giường.

Sau đó đèn trong phòng cưới không sáng lên thêm lần nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment