Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 175

Hứa Chấn Uyên không thể từ chối và vì tinh thần không tốt nên anh ta bắt xe và rời đi luôn.

Dư Lộ mắt mở trừng trừng nhìn anh rời đi.

Cả đám người chỉ có thể tản ra, Chu Tư Vi về nhà cùng hai vợ chồng nhà Dư Tương, Bùi Thừa Hãn đưa Dư Lộ về nhà, Lạc Hải Đường lôi anh trai Lạc Hải Minh đầu như bị mù mịt của mình đi, giờ cơm đã qua rồi, bây giờ đến của hàng cơm hàng quốc doanh cũng đóng cửa, nên họ đành phải về nhà ăn.

Sau khi chia tay mọi người.

Dư Tương ngáp một cái và lấy lại vẻ mặt thoải mái, Chu Tư Vi nhìn kỳ lạ: "Tại sao tôi cảm thấy em khác với vừa rồi?"

Lúc trông giống như một con nhím nhỏ, lúc cô lại là một cô gái nhỏ dễ thương vô hại đối với người và cả động vật, Dư Tương thay đổi quá rõ ràng, nhưng Ninh Miễn tựa hồ đã quen, thậm chí không có chỉ trích cũng không phản đối, Dư Tương giả bộ khó hiểu: “Em không cảm thấy có gì khác biệt hết, em chính là như vậy đấy."

Chu Tư Vi sửng sốt, cô ấy đầy suy nghĩ, nhưng cuối cùng cô ấy không nói gì.

Khi ba người họ trở về nhà, bà không hỏi tại sao họ bây giờ mới về, cửa hàng bách hóa lớn như vậy, hẳn là không có nhiều người nhìn thấy bốn người bọn họ bị đưa đến khu bảo vệ, nếu như người già trong nhà đã không biết, thì bọn họ có thể lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

“Tốt nhất đừng để cho bà biết chuyện vừa rồi.”

Ninh Miễn gật đầu.

Dư Tương ung dung đi nấu ăn, Chu Tư Vi không nói một lời đi tới giúp đỡ, biểu cảm của cô ấy lúc này khác hẳn với vẻ hoạt bát hào phóng mà lần đầu nhìn thấy.

Dư Tương cũng không có bảo cô ấy cái gì, hai người cùng nhau làm và nhanh chóng ăn xong ba bát mì thịt heo, sau bữa ăn, Chu Tự Vi về nhà.

Dư Tương xoa xoa thái dương, định nghỉ ngơi một lát, nhưng chưa kịp đóng cửa thì điện thoại reo, Dư Tương đoán có thể là Lâm Bảo Chi gọi tới, cầm lên đưa cho Ninh Miễn.

“Anh nghe đi!”

Cô không nói mà ra hiệu.

Ninh Miễn cầm ống nghe: "Mẹ?"

Lâm Bảo Chi gọi tới muốn tìm Dư Tương nhưng cô căn bản không có ý định nghe điện thoại, dùng ngón tay ra hiệu tạo hình chữ X trước mặt, dụi mắt, chắp tay ra hiệu ngủ rồi, sau đó nhe răng uy hiếp.

"Dư Tương ngủ rồi."

Lâm Bảo Chi cau mày: "Sao bây giờ con bé đã ngủ rồi?"

Vốn tưởng rằng con gái lớn đã không cần lo lắng nữa, nhưng hai chị em lại đánh nhau, bà cũng phải biết chuyện gì đang xảy ra, Dư Lộ chỉ biết khóc, Bùi Thừa Hãn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ bảo cô đi tìm Dư Tương.

DTV

Ninh Miễn hắng giọng: “Hôm nay ở cửa hàng Bách Hóa, người bán hoàng náo loạn kiểu không thoải mái, hai người trước đó có mâu thuẫn, người đó nói rất nhiều lời tục tĩu, khó nghe. Lúc đó cô ấy rất tức giận và cãi nhau với người ta, không hiểu sao vừa về nhà lại khóc, vừa cô ấy cứ khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi.”

Dư Tương giơ ngón tay cái lên. Sau đó thầm nói tên của Bùi Thừa Hãn và làm động tác kề d.a.o vào cứa cổ.

Lâm Bảo Chi sẽ không nghi ngờ rằng con rể nói dối mình, không khỏi bắt đầu nghi ngờ hỏi người đó là ai.

Ninh Miễn uyển chuyển kể lại, Lâm Bảo Chi nghe được một nửa thì không thể ngồi yên, chỉ hận không có mình ở đó, nếu không bà phải xé nát miệng người đó ra, con gái của bà là một nữ sinh đại học kiêu hãnh, người đó sao lại bôi nhọ như vậy.

“Khụ, Dư Tương hiểu lầm Dư Lộ cùng nhân viên bán hàng liên thủ chơi mình nên mới đánh con bé, Thừa Hãn cũng đã chỉ trích vợ con rồi, lúc về cô ấy rất hối hận, khụ.”

Lâm Bảo Chi đột nhiên nhịn không được chịu thôi trách cứ nói ‘cái gì cơ?’

Bà sợ con rể có chút oán trách con gái, lúng túng nói: “Thật ra Tương Tương tính tình tốt, nhưng con bé hơi nóng nảy, tính tình gấp gáp một chút, lại không thích bị người khác vu khống. Mẹ ở đây khuyên nhủ Lộ Lộ, con khuyên nhủ Tương Tương đừng tức giận chuyện này mãi làm gì nhé!”

Con rể cũng đã nói như vậy rồi, những lời này cũng có trọng lượng nhất định. Nếu là bà, bà có thể cũng sẽ nghi ngờ rằng Dư Lộ cố ý, dù sao cũng là cô ta người đưa Dư Tương tới đó.

“Vâng, mẹ!”

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Miễn nhìn Dư Tương, cổ họng Dư Tương có chút ngứa ngáy, thản nhiên hỏi: "Mẹ bảo làm gì vậy?"

Ninh Miễn nhất thời bị thái độ đoan chính của cô làm cho sửng sốt, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì đâu"

"Anh cũng cho rằng em đánh người là sai đúng không? Vậy sao lúc đó anh không ngăn em lại? Bằng không bây giờ em mới không dám nghe điện thoại của mẹ."

Bây giờ cũng không biết Ninh Miễn biết nhiều hay ít tình tiết trong nguyên văn, nhưng cô luôn thử do thám xem sao, thử trả đũa.

Ninh Miễn hơi giật mình: "Anh sợ nếu anh ngăn cản em, cái tát đó sẽ giáng xuống mặt anh."

Dư Tương im lặng bưng tách trà, nghe ý của anh tức là biết mình đang đóng kịch nhưng không muốn ngăn lại ư?

Bình Luận (0)
Comment