Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 197

Ninh Miễn hơi bất đắc dĩ: “Vẫn để anh ngủ đi, đừng để em rơi xuống.”

Ha, đang nói giỡn sao?

DTV

Dư Tương rất thích ngủ giường lớn, bởi vậy không từ chối gì nữa.

“Khi nào thì chúng ta dọn qua đây?”

Ninh Miễn nghĩ nghĩ: “Tùy em, từ đấy đến đơn vị anh đều ổn, em đến trường học sẽ xa một chút, hoặc là cứ như lúc trước đã nói, đến kỳ nghỉ thì qua đây ở.”

Dư Tương rất hiểu chuyện: “Em đến trường học có thể dậy sớm, khi nào dọn lại đây đều được, cứ phải chen trên một chiếc giường với em quá thiệt thòi cho anh.”

Ninh Miễn không nói gì, tinh thần trong mắt dần dần sa sút xuống.

Có điều Dư Tương chuyển qua nhà mới một lần, không nhịn được khen: “Thật tốt, anh thiết kế không tồi, em cảm thấy rất thoải mái.”

Ninh Miễn nhướng mày: “Vậy cảm ơn đã khích lệ.”

Dư Tương cười hì hì đi đến ban công kéo cửa sổ ra hóng gió, mặt trời vẫn đẹp như thế, cô híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, để lại cho anh một bóng lưng.

Ninh Miễn nhìn bóng dáng cô, trong mắt trốn tránh vẻ trầm tư.

Cốc cốc ——

Ngoài cửa có người gõ cửa.

Ninh Miễn mở cửa, Dư Tương cũng quay đầu lại nhìn, là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp.

“Anh Ninh, anh dọn đến nhà mới à?”

“Đúng vậy.”

Cô gái xinh đẹp Trình Tú Tư thăm dò đánh giá một phen, nhìn thấy Dư Tương sửng sốt rõ ràng, cả đôi mắt hạnh đều là kinh ngạc: “Anh Ninh, đây là?”

“Chào cô, tôi là vợ anh ấy, tên Dư Tương.”

Dư Tương tự giới thiệu xong nhìn về phía Ninh Miễn, Ninh Miễn nhanh chóng trả lời: “Đây là con gái chủ nhiệm Trình của đơn vị anh, tên Trình Tú Tư.”

Trình Tú Tư cười với Dư Tương, tò mò nói: “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.”

Cô ta vốn tưởng rằng mình đã rất đẹp.

Dư Tương nhướng mày cười: “Cũng thường thôi, so ra còn kém cô trẻ tuổi.”

Ninh Miễn ho khan một tiếng, biểu tình cổ quái.

Dư Tương liền biết chắc chắn tuổi tác xảy ra vấn đề, Trình Tú Tư hứng thú bừng bừng hỏi tuổi cô, Dư Tương nhỏ hơn cô ta hai tuổi, biểu tình Trình Tú Tư không vui nổi nữa.

“Anh Ninh, cha mẹ em thấy hôm nay hai người tới đây, muốn mời mọi người đến nhà em ngồi chút, em thấy nơi này của anh chị cái gì cũng không có, không bằng theo em qua đó đi?”

Ninh Miễn nhìn về phía Dư Tương, đương nhiên Dư Tương không sao cả gật gật đầu.

Nhà họ Trình ở trên lầu, đơn nguyên đều là bố cục phòng ở giống nhau, có điều không giống chính là nhà họ Trình rất có hơi người, trên bàn có một ấm trà, ba cái chén trà còn chưa kịp cất, Trình Tú Tư mang theo bọn họ vào cửa chào hỏi, bà Trình vội vàng bắt đầu đổi ly.

Chủ nhiệm Trình là loại hình đàn ông nho nhã lãnh đạo, bà Trình lại còn là bà chủ gia đình tiêu chuẩn, vội vàng chuẩn bị nước trà, chiếu cố khách.

Chủ nhiệm Trình cười giải thích: “Biết các con cũng chưa có gì, cho nên để Tú Tư đi mời các con lại đây uống trà, không làm chậm trễ chuyện của các con chứ?”

Ninh Miễn khách sáo: “Chủ nhiệm Trình nói gì vậy, hai chúng ta có thể uống một chén trà nóng còn phải cảm tạ ngài.”

“Đừng khách sáo như vậy, gọi chú Trình là được, cũng không phải ở đơn vị, ở trong nhà mình cứ tùy ý chút.”

Hành vi chủ nhiệm Trình mượn sức Ninh Miễn không thể rõ ràng hơn nữa, Dư Tương yên tĩnh hóng hớt, nói một ít việc của đơn vị, nhưng thường thường cũng sẽ cùng nói chuyện với Dư Tương.

Bà Trình ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, Trình Tú Tư ăn không ngồi rồi nhìn chằm chằm móng tay.

Thời gian dài, Dư Tương lặng lẽ chọc chọc phía sau lưng Ninh Miễn, động tác của cô không kiêng dè ai, bà Trình và Trình Tú Tư đều có thể thấy, biểu cảm hơi kinh ngạc.

Ninh Miễn dù chưa nghiêng đầu nhìn cô, nhưng hiểu ý của cô rất nhanh tạm biệt.

“Chú Trình, hôm nay chúng con không ở lại, hôm nào dọn lại đây lại đến bái phỏng chú.”

Chủ nhiệm Trình vui tươi hớn hở nói tốt, tự mình tiễn bọn họ ra cửa.

Ninh Miễn và Dư Tương lên lầu khóa kỹ cửa sổ mới xuống lầu rời đi, hai người sóng vai đi, nhỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm.

Bà Trình khó hiểu nhìn về phía chồng, đứng đằng sau kính thủy tinh nhìn chằm chằm vợ chồng son bọn họ rời đi làm gì?

“Lão Trình, ông đây là?”

Chủ nhiệm Trình mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm vào hai người biến mất trong tầm mắt mới trở lại phòng khách ngồi xuống, không hề là dáng ngồi quy quy củ mà dựa vào trên sô pha, bảo bà Trình cho ông ta điếu thuốc.

Bình Luận (0)
Comment