Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 203

Trong tay bà Trình cầm một cái ấm trà, tươi cười hòa ái lại hiền lành: “Tiểu Ninh à, các con vừa mới chuyển tới đây, cô đã nghe leng ca leng keng đến nửa tiếng rồi, có cần giúp đỡ gì không? Cô đã pha trà rồi, nếu các con cần gì thì cứ lên tầng tìm bọn cô.”

Trong phòng, Dư Uy cũng vội vàng gọi em gái nhà mình: “Tương, bên ngoài có khách.”

Khi Dư Tương đi đến, Ninh Miễn đã nhận lấy ấm trà trong tay bà Trình, nói cảm ơn, cô rất nhanh đã hiểu, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cô Trình, cô thật cẩn thận, làm phiền cô rồi.”

“Chúng ta là hàng xóm, Tiểu Ninh và chồng cô lại là đồng nghiệp, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, các con có vội không?”

Dư Tương giữ chặt bà lại: “Nếu cô Trình không chê bừa bộn thì vào trong ngồi đi, có hạt dưa và đậu phộng, cô có muốn một ít không?”

Bà Trình bị kéo vào, ngượng ngùng nói: “Nếu không cô giúp các con nhé? Cũng sắp đến giữa trưa rồi, sao không đến nhà của cô ăn cơm?”

Lúc này, Lâm Bảo Chi cầm xẻng đi ra từ trong phòng bếp, bà đánh giá bà Trình, cũng ân cần hỏi danh tính của người mới tới.

Dư Tương giới thiệu, thuận tiện nói: “Cô Trình, nơi này của chúng con thu dọn cũng gần xong rồi, mẹ con và dì đều giúp đỡ cả, không thể làm phiền cô được, cô ngồi xuống đi.”

Mùi thơm không ngừng tỏa ra từ phòng bếp, trong phòng khách đều là những chàng trai trẻ, bà Trình đương nhiên không ở lại, từ chối hai câu rồi đi, để lại một ấm trà đầy nước nóng.

Lâm Bảo Chi đưa Dư Tương vào trong phòng bếp, hỏi danh tính của người này, bà cảm thấy người này có chỗ là lạ.

“Không phải nói là vợ của lãnh đạo Ninh Miễn sao? Tại sao lại đến đây tặng nước ấm? Chúng ta còn có thể thiếu nước ấm ư?”

Không phải Lâm Bảo Chi bà không biết cảm ơn, mà là người này không biết từ đâu đến, lúc cần hỗ trợ nhất thì lại không ở đó, khi mọi người yên tĩnh lại đến đưa nước, rõ ràng là ra mặt lãnh đạo còn muốn tỏ vẻ thân với người dân, thật vô dụng! Còn đôi tròng mắt xoay tròn kia, tuy rằng vào chưa lâu, nhưng chắc chắn đã nhìn một lượt cách bài trí trong phòng.

DTV

Dư Tương nghe ra địch ý của bà đối với bà Trình, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với mẹ, quả nhiên là kỳ phùng địch thủ, có làm trò hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

“Lần trước chúng ta đến xem nhà mới, người này còn mời chúng ta đi uống trà, có vẻ cũng không tệ lắm.”

Lâm Bảo Chi không tin: “Con đừng hồ đồ đến mức tin tất cả mọi thứ, có điều cũng đừng đắc tội với người này, nước ấm trong ấm trà này sẽ được sắp đặt như đã uống, nhưng lúc đưa về sẽ đổ đầy một bình nước khác, mang theo chút hạt dưa và đậu phộng.”

Dư Tương ngoan ngoãn đồng ý: “Đã biết.”

Cơm trưa được bưng lên đúng giờ, một đám người ăn uống thật sự rất náo nhiệt, sau khi ăn xong, ai nấy quay về nhà của mình, dì Hạnh lại hỗ trợ thu dọn tàn cục rồi mới rời đi.

Cửa phòng đóng lại chỉ còn hai người bọn họ, Dư Tương nhớ tới phân phó của mẹ liền đi vào phòng bếp đun nước sôi, Ninh Miễn khó hiểu, cầm lấy phích nước nóng mới tinh, đầy nước sôi bên trong, cho đến khi Dư Tương cầm ấm trà nặng trịch của Trình gia bước ra.

“Đưa lại cho nhà người ta đi?”

Ninh Miễn nhận lấy, hai người sửa sang lại ngoại hình một chút, lên tầng gõ cửa nhà Trình gia, bà Trình mang theo cháu trai chơi đùa, trưởng phòng Trình ngồi ở bên cạnh xem báo, khói thuốc lượn lờ trong phòng khách, cậu bé ba bốn tuổi thỉnh thoảng lại ho khan, Dư Tương nhíu mày, cô cảm thấy hẳn là nên tìm hệ thống phát triển một cái máy lọc không khí, tránh hút thuốc thụ động.

Cậu bé thật ra rất thích kẹo hạt dưa mà Dư Tương mang đến, ăn vô cùng vui vẻ.

Bà Trình oán trách: “Tại sao lại khách khí như vậy, đây vốn là nước sôi để các con chiêu đãi khách mà…”

Đương nhiên Dư Tương càng khách khí hơn: “Chiếm dụng ấm trà của nhà cô trong thời gian dài như vậy, thật sự cảm thấy rất phiền.”

Ninh Miễn cũng có ý tứ tương tự.

Hai người ngồi trên sô pha, trưởng phòng Trình thân thiết hỏi sắp xếp sau này, nghe nói về sau hai người sẽ sống ở đây lâu dài thì rất vui mừng.

“Về sau chúng ta có thể trao đổi ý tưởng công việc bất cứ lúc nào.”

Dư Tương nghe không được tự nhiên lắm, xã hội động vật còn có quyền con người, sau khi tan tầm trưởng phòng Trình còn đề cập đến công việc có phải là tật xấu hay không? Đây có lẽ là điều bất lợi khi sống gần chỗ ở của lãnh đạo.

Bình Luận (0)
Comment