Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 211



Nghe cô nói như vậy, Lâm Bảo Chi cùng Dư Lộ đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì không còn rắc rối nào nữa.

Lâm Bảo Chi trìu mến nói: “Tương, đi ra ngoài chờ ăn cơm đi, đồ ăn sẽ xong ngay.”

Dư Tương bưng hai dĩa rau trộn đi ra từ phòng bếp, bữa trưa dần dần được dọn ra.

Cả nhà ngồi một bàn, bởi vì cánh tay của Hứa Chấn Uyên bị thương nên không thể uống rượu, Ninh Miễn cùng Dư Uy chuốc rượu Dư Kiến Kỳ, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất nhìn rất tự nhiên, chủ đề đều nhẹ nhàng, hoặc là thúc giục Dư Uy nhanh chóng kết hôn.

Sau khi ăn xong, Dư Tương và Ninh Miễn phải về nhà mình, Lâm Bảo Chi lấy một ít đồ ăn đã chuẩn bị sẵn như ngó sen và cá chiên cho cô mang về, để cô đỡ phải nấu cơm.

Bọn họ muốn đi, Hứa Chấn Uyên cũng không thể ở lâu, dù sao cũng không phải là con rể danh chính ngôn thuận của nhà họ Dư.

Dư Tương làm như vô tình hỏi: “Huấn luyện viên, ngày thường anh ở đâu, có phải trở về quân đội hay không? Đúng rồi, nếu hai người kết hôn, Lộ Lộ sẽ đi lính sao?”

Đề cập đến chuyện kết hôn, vẻ mặt Hứa Chấn Uyên thẹn thùng, bình tĩnh nói: “Hiện tại ở nhà khách, trở về sẽ ở quân đội.”

Dư Lộ đã hiểu dụng ý của Dư Tương, không dấu vết nhíu mày, bọn họ quả thật không có chỗ đặt chân ở Yến Thành, cô ở trong ký túc xá của trường cũng là sáu người một phòng, nếu Hứa Chấn Uyên không chuyển nghề thì chỉ có thể ở trong quân đội, cô tạm thời không thể từ bỏ công việc ở Yến Thành và đại học ban đêm để đi theo bộ đội, nếu muốn mua một ngôi nhà nhất định phải ra trận, mà Dư Tương ăn uống không lo, tùy ý ở trong nhà của nhà họ Ninh, hoặc là nhà mới được chia của bọn họ.

Dư Kiến Kỳ rất hào phóng: “Không cần lo lắng, nhà chúng ta còn có chỗ ở, nếu đi tới đi lui không tiện, thì cứ ở lại.”

Dư Tương như suy nghĩ gì đó gật đầu, thái độ khác thường không có trào phúng, cười khanh khách nói: “Vậy thì được, nếu chuyện hai người đã định thì nhớ cho chị biết, chị còn muốn gặp cha mẹ của huấn luyện viên, nói không chừng còn sẽ trở về Côn Xuyên một chuyến, khi chị về đây thật sự rất nhớ Côn Xuyên”

Hứa Chấn Uyên có chút bất ngờ, nhưng đáy lòng vẫn rất vui vẻ, người ta thích quê mình, theo một nghĩa nào đó anh và Dư Tương là đồng hương.

“Vậy cô muốn ăn đặc sản gì có thể nói với tôi, tôi để bọn họ mang đến cho cô.”

“Được!”

Dư Lộ không xen vào, nhìn chằm chằm sườn mặt dần dần nhu hòa của Hứa Chấn Uyên, trong lòng như hổ rình mồi, cho dù Hứa Chấn Uyên không có mối quan hệ nào với Dư Tương như định mệnh, cũng không nên thích cô chứ?

Ninh Miễn đứng một bên, nụ cười nhạt nhẽo.

Dư Uy nhìn ra không đúng, bởi vậy nhắc nhở em gái: “Tương, đến lúc đó dẫn theo em rể cùng đi.”

Lúc này bọn họ mới cảm nhận được sự im lặng bất ngờ của Ninh Miễn, may mà không có không vui.

Ninh Miễn bị điểm danh, nụ cười nhiệt tình trong một cái chớp mắt.

Hàn huyên trước khi rời đi kết thúc, Dư Lộ đưa Hứa Chấn Uyên rời đi trước, Dư Tương cùng Ninh Miễn theo sau, còn hai vợ chồng Lâm Bảo Chi và Dư Uy nhìn bọn họ đi xa.

Trong lòng Lâm Bảo Chi buồn bã, nhìn bóng lưng của con gái thở dài: “Sinh con gái không tốt chính là điểm này.”

Nháy mắt đã thành người nhà khác, về nhà mẹ đẻ cũng chỉ làm khách.

Dư Uy không hiểu được sự thương xót của mẹ, còn trêu ghẹo nói: “Mẹ, mẹ còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ nha, cho dù bọn nó có kết hôn thì cũng là con gái nhà chúng ta.”

“Con tốt nhất là nói được thì làm được, sau này phải đối xử với em gái thật tốt.”

Dư Uy kéo dài giọng đồng ý: “Biết rồi ạ!”

Lâm Bảo Chi lại vui vẻ, không cần biết nói như thế nào, hôm nay quả thật không tệ.

Hứa Chấn Uyên sóng vai với Dư Lộ đi xa, tổ hợp hai người họ cũng đủ bị chú ý trên phố, quân nhân bị thương là đối tượng sùng bái của mọi người, cô gái xinh đẹp đi cạnh anh, yếu đuối cùng mạnh mẽ hài hòa như thế.

Dư Lộ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Hứa Chấn Uyên, đúng lúc bị anh bắt gặp.

“Sao vậy?”

“Hôm nay, chị em hỏi, anh không tức giận chứ?”

Hứa Chấn Uyên nhíu mày suy nghĩ, tuy giọng điệu Dư Tương không có thân thiện, nhưng không tính là quá mức, vì thế lắc đầu mỉm cười nói: “Còn được, cô ấy là chị của em, chắc chắn sẽ quan tâm đến tương lai của em, sợ em sẽ khổ khi ở bên anh nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment