Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 216

Lúc này thịt lợn và xương sườn được sản xuất sau khi nâng cấp không gian được trao đổi bằng những chiếc túi rỗng, tầng trên tầng dưới đều đi làm, Dư Tương làm bộ làm tịch băm vài cái, lại để hệ thống Trường Phong giúp đỡ gia công.

Hệ thống Trường Phong: “Không phải cô nói diễn hết nguyên bộ sao?”

Dư Tương nhún vai: “Lầu trên lầu dưới không có ai, tôi làm nguyên bộ cho ai xem? Gió Tây Bắc à?”

Lúc cô trở về đúng lúc nhìn thấy bà Trình trên lầu dẫn cháu trai đi dạo phố, dưới lầu là một đôi vợ chồng công nhân viên trẻ tuổi, đối diện và cách vách cũng đều ra ngoài đi làm, tòa nhà rất im ắng.

“Nếu cậu không muốn giúp thì tôi sẽ dùng Xuân Thủy nhé?”

Xuân Thủy là phần thưởng nhiệm vụ hệ thống Trường Phong ban cho, con d.a.o c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, quý giá bất phàm.

Hệ thống Trường Phong vừa nghe xong, lập tức chế biến thịt heo thành nhân thịt, xương sườn băm thành từng miếng lớn nhỏ đều nhau, nó mưa dầm thấm đất lâu như vậy cũng biết thứ này nên xử lý như thế nào.

Dư Tương thanh toán một chút phí chế biến, vui cười hớn hở chuẩn bị các món ăn kèm như cải trắng cùng miến cho bánh bao, lại chuẩn bị chút khoai tây để hầm xương sườn, cục bột sống bắt đầu lên men, lại mở radio, cô tự giải trí, vui vẻ một mình.

Hệ thống Trường Phong: Lúc trước không phải cô ấy thích để nó kể chuyện xưa hay sao?

Dư Tương nghe bình thư đến mức mê mẩn.

Nhưng cho dù băm thịt xong, Dư Tương vẫn leng keng bận việc ban ngày, trong phòng ngoài phòng đều là mùi bánh bao thịt cùng với xương sườn hầm.

Bà Trình dắt cháu trai trở về đúng lúc nhìn thấy tầng 3 tỏa ra một luồng khói trắng, sau đó mùi hương đặc trưng của bánh bao thịt nóng hổi ra lò truyền vào trong lỗ mũi, bà dắt cháu trai chạy một buổi sáng, bụng đã sớm kêu, ngửi thấy mùi hương này không nhịn được chảy nước miếng.

Cháu trai cũng ngửi thấy, nũng nịu nói: “Bà nội, con muốn ăn sủi cảo!”

Nhóc chỉ đơn giản là bị mùi thơm gợi lên cơn thèm ăn, đói bụng.

Bà Trình vội dỗ nhóc: “Được rồi, chúng ta lập tức về nhà ăn cơm, hầm canh trứng cho con được không?”

Cháu trai mới vừa bị bệnh phải tiêm, thật sự không được ăn đồ dầu mỡ, huống chi cho dù ăn được, cũng không có bản lĩnh làm cho nhóc.

Con nít cái gì cũng không hiểu, chỉ ngoan ngoãn nói được.

Nhưng về đến nhà bưng canh trứng lên bàn, cháu trai ăn hai miếng đã không muốn ăn nữa, vỗ bàn kêu: “Sủi cảo sủi cảo! Con muốn ăn sủi cảo!”

“Băng Băng, chờ lát nữa bà làm cho con được không? Chúng ta ăn canh trứng trước, lát nữa bà nội ra ngoài mua thịt? Được không?”

“Không chịu!”

Băng Băng lăn lộn khóc lóc, bà Trình bất đắc dĩ thay đổi khẩu vị, đổi thành chiên trứng gà, rốt cuộc nhóc cũng đói bụng, đút một nửa mới cảm thấy no.

Bà Trình đứng dậy dọn dẹp một mớ hỗn độn trong bếp, cửa sổ hơi hé mở, dưới lầu lại có mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, bà lập tức đóng chặt cửa sổ, không để mùi hương hấp dẫn người ta lại truyền vào trong nhà.

Mặc dù cửa sổ đã đóng kín, mùi hương vẫn lọt vào bằng những kẽ hở của cửa sổ, nhưng mùi hương này vẫn luôn tùy ý bay ra ngoài từ dưới lầu, lại không có chút động tĩnh.

Bà Trình không vui trong lòng, lại cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng lắm, một lát sau cầm tiền cùng phiếu thịt đứng lên: “Băng Băng, đi, đi mua thịt với bà!”

Đi ngang qua tầng 3, cửa nhà vợ chồng họ Ninh vẫn đóng kín mít, mơ hồ nghe thấy tiếng radio đang phát, Băng Băng tò mò vì sao bà nội lại dừng trước cửa nhà người ta, nhấc chân muốn đá vào ván cửa, bà Trình cuống quýt giữ chặt nhóc, hai bà cháu vội vàng xuống lầu.

Đáng tiếc, sắp đến tết, thịt heo ở đâu cũng là sản phẩm hút hàng, trời chưa sáng đã có người xếp hàng trước cửa hàng thực phẩm, lúc bà Trình đi tới ngay cả nước ngày thường không ai cần cũng hết.

Hai bà cháu bất lực trở về, lúc trở về gặp phải nhóm người tan tầm, chủ nhiệm Trình cũng ở trong số đó, Băng Băng ngồi trên xà ngang xe đạp của ông nội vui vẻ không thôi.

Đến dưới lầu, đã có những người chăm chỉ ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất, mùi thơm của xương sườn hầm của Dư Tương ở tầng ba ẩn trong đó cũng không rõ ràng.

“Ông nội, ăn sủi cảo!”

Chủ nhiệm Trình hữu cầu tất ứng với cháu trai: “Mua, sao không mua thịt cho Băng Băng?”

Nhà bọn họ đâu phải không ăn nổi!

Bà Trình ảo não nói: “Tôi cũng muốn mua, nhưng đi muộn, không còn miếng thịt nào cả.”

Chủ nhiệm Trình nhíu mày, không nói gì, nhưng đều đã viết hết trên mặt.

Sao chút khả năng ấy cũng không có!

Ba người đang chuẩn bị lên lầu, sau đó có mấy người lục tục trở về, Ninh Miễn cùng Trình Tú Tư một trước một sau đi tới, Ninh Miễn treo một con cá trắm trên tay lái, trông rất vui vẻ.

Bà Trình sửng sốt, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại nhọc lòng chuyện mua cá trong nhà, bà vốn tưởng rằng Ninh Miễn ở nhà không cần lo lắng một ngày ba bữa, chẳng phải Dư Tương chỉ ở nhà không làm gì sao?

“Chú Trình, cô Trình.”

DTV

Lúc Ninh Miễn chào hỏi, chủ nhiệm Trình mỉm cười rất hòa nhã, là cái nhìn khích lệ ôn hòa của tiền bối với hậu bối.

Bình Luận (0)
Comment