Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 224

Dư Tương ầm một tiếng đóng sầm cửa lại, không chịu yếu thế bị sỉ nhục.

Tính kỹ lại, kể từ khi dùng cái cớ tổ chức sinh nhật lần trước, chưa đến một tuần, chủ nhiệm Trình đã gọi Ninh Miễn đến nhà hai lần, đây là lần thứ ba, dụ dỗ nam nữ quan hệ bất chính còn tích cực hơn cả đi làm?

Lạnh lùng với cô, ban đêm thì gọi Ninh Miễn đi, để cô một mình trong căn nhà trống hoác, vợ chồng có hòa thuận cỡ nào cũng sẽ vì lý do này mà dẫn đến mâu thuẫn cãi nhau thôi nhỉ?

DTV

Dư Tương nhớ ra lời cô không nói ra miệng cách đây không lâu, chủ nhiệm Trình đây là đang giở trò ly gián?

Nhưng không đúng, họ mới dọn đến không lâu, chủ nhiệm Trình vì con gái công thế mạnh vậy không hợp với nguyên tác, nguyên tác là biết mối quan hệ cặp vợ chồng này không hòa thuận mới muốn giành thay con gái, trừ việc bà Trình lén nhìn bày biện trong phòng ngủ phụ ra, người nhà họ Trình không có cơ hội biết họ không phải vợ chồng thật, nhưng lần đó bà Trình lén nhìn hình như đoán ra chính xác, người nhà này hành động quá sớm.

“Trường Phong, người nhà họ Trình có thể bị kẻ xâm nhập ảnh hưởng không?”

Hệ thống Trường Phong trả lời chắc nịch: “Không thể.”

Vậy thì họ biết được thông tin này từ chỗ khác? Ví dụ như… Dư Lộ?

Chà.

Canh trong nồi đất sôi ùng ục, Dư Tương khôi phục tinh thần bỏ củ sen vào, hương vị tỏa ra khắp nhà bếp, lúc này, cô nghe thấy một tiếng chó sủa, thông qua cửa sổ thò đầu ra nhìn, trong màn đêm đen kịt miễn cưỡng nhìn ra được Ninh Miễn dắt chó về nhà.

Dư Tương tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một nửa củ hành bị cắt, sau đó đặt trước mặt, hít sâu.

Rau cải trắng, úa trong đất… Nhạc đệm sai rồi!

Phải là rất thê lương mới đúng.

Ninh Miễn đẩy cửa vào, Dư Tương đang bưng nồi đất lên bàn, nhìn thấy anh thì không được tự nhiên cúi đầu xuống.

Quyển Quyển ngửi thấy mùi thức ăn, vẫy đuôi chạy qua, ánh mắt tha thiết nhìn mẹ, mong chờ cô có thể cho nó một miếng, nhưng người ta lại cúi đầu xếp đũa.

“Cơm của Quyển Quyển làm xong chưa?”

“Vẫn chưa kịp làm.”

Ninh Miễn xắn tay áo lên đi vào nhà bếp, đi đến nửa đường nhớ ra dường như giọng nói của cô hơi sai sai, nhưng Quyển Quyển nhìn thấy anh cầm bát cho ăn thì hưng phấn chạy đến, anh chỉ đành cho nó ăn cơm tối trước, mới quay lại bàn cơm.

Khóe mắt của Dư Tương hơi đỏ, không bị sưng, nhưng có thể nhìn ra được là cô đã khóc.

Trên bàn có một đĩa xà lách hành tây.

“Mắt em sao thế?”

Ninh Miễn không biết mình có phải đang biết còn cố hỏi hay không.

Dư Tương trề môi, không vui lắm nói: “Không sao, em vừa mới nhớ ra chủ nhiệm Trình của anh ban nãy có đến tìm anh, nghe nói anh dắt chó đi dạo thì lên mặt với em, lão già xấu xa đáng ghét muốn chết.”

Này rất hợp với thiết lập nhân vật càn quấy của cô.

Ninh Miễn nhíu mày, có một khoảnh khắc cảm thấy dáng vẻ này của cô rất quen mắt, hỏi ra miệng lại là: “Ông ta nói gì với em rồi?”

“Còn không phải là ý nói em không phải vợ hiền dâu thảo kia sao, suýt không hỏi tại sao không là em dắt chó đi dạo mà sai anh đi rồi, ngày nào cũng tìm anh đến nhà ông ta, ông ta trăm công nghìn việc thế à?”

Hơi lố, Dư Tương thu liễm kịp thời.

Ninh Miễn nhíu chặt mày, lần đầu Trình Tử Nhân tìm anh là tiệc sinh nhật anh không tiện từ chối, lần thứ hai nói là nghiên cứu bản thiết kế, nếu lần đầu để anh và Trình Tú Tư đơn độc ở chung là ngoài ý muốn thì lần thứ hai người dấu vết người ta cố làm cho trùng hợp là quá rõ ràng.

Trước kia Trình Tử Nhân từng có đề nghị giới thiệu con gái ông ta cho anh quen, nhưng lúc ấy ý nguyện chưa mãnh liệt đến thế, hiện tại anh đã kết hôn rồi.

“Em khóc sao?”

Trong lời nói của anh chất chứa sự quan tâm, ngón tay thon dài nắm lại với nhau, tức giận run rẩy.

Dư Tương hừ một tiếng: “Em vì cắt hành tây, ông già đó chỉ biết chọc tức người ta.”

Ninh Miễn nhìn chăm chú vào quầng mắt hơi đỏ của cô, nắm chặt đũa trong tay, sau đó đứng bật dậy lấy khăn làm ướt bằng nước ấm, vắt khô đưa khăn cho cô.

“Lau mặt trước đi, anh sẽ xử lý chuyện này, sau này em không cần để ý nhà họ Trình, không cần nể mặt anh.”

Ủa?

Khăn lông mềm mại lau mặt rất dễ chịu, vành mắt lập tức thoải mái, Dư Tương bỏ khăn lông xuống không quan tâm nữa mà ăn cơm, củ sen hầm nồi đất ngon như thế, không thể vì một cục phân mà làm hỏng tâm trạng.

“Phải rồi, tại sao chủ nhiệm Trình cứ làm mặt mẹ ghẻ với em vậy? Có phải ông ta muốn anh làm con rể không, chê em giành chỗ à?”

Ninh Miễn lạnh lùng hừ: “Ông ta cũng xứng à?”

Dư Tương nhướng mày, không chỉ là chủ nhiệm Trình, còn có những người khác đều cho là vậy nữa kìa, tuyến diễn chướng mắt như vậy cũng có thể quăng ra.

“Được rồi, có lẽ là em vu oan người ta.”



“Ông ta… Dạo này thật sự khác lạ, anh sẽ canh chừng ông ta, em cũng đừng lơ là.”
Bình Luận (0)
Comment