Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 245

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu đa phần đều bạn yếu thì bà ấy mạnh, gặp phải những người không nói lý lẽ như nguyên thân, làm việc tàn nhẫn, nguyên văn là cha mẹ của Hứa Chấn Uyên chỉ than thở rằng con trai không phải là người tốt, và cảm thấy đau lòng cho đứa cháu trai đã mất của họ.

Nhưng đổi sang một hình thức khác thì rất khó nói, Dư Lộ muốn làm một cô con dâu hiếu thảo hiểu chuyện thì thái độ phải nhún nhường, cô ta muốn mọi thứ của nhà họ Hứa và Hứa Chấn Uyên và mẹ chồng đã đoán ra được gì đó…

Dư Tương còn định giúp một tay đây.

Nhưng Lâm Bảo Chi nghe cô nói xong thì miễn cưỡng có thể yên tâm, chỉ cần là người bình thường, biết lễ nghi nói lý lẽ là được, lúc ở với nhau sẽ không khiến bà đau đầu.

Trong lúc cả nhà đang chờ đợi thì nhà họ Hứa chầm chậm đến trễ, cha mẹ Hứa Chấn Uyên đều ăn mặc như kiểu nông thôn, cho dù là vậy nhưng lúc họ đến Yến Thành đã chuẩn bị những bộ quần áo tốt nhất, nhưng vì thiếu tự tin nên nhìn thế nào cũng rất quê mùa, trên tay cầm đầy các loại quà cáp.

Gặp mặt nhau thì họ bắt tay, cha mẹ Hứa Chấn Uyên không quen với lễ nghi này nên ngượng ngùng đỏ mặt, thoáng nhìn sang con trai, không có chủ ý gì trong đầu cả.

Hứa Chấn Uyên đang bắt tay với Ninh Miễn, đang chào hỏi anh vợ.

Dư Tương bước đến trước mặt mẹ Hứa, cười hi hi hỏi: “Bác gái à, bác còn nhận ra con là ai không?”

Trước khi đến đây mẹ Hứa có nghe con trai nói qua, con gái lớn của nhà họ Dư là sinh viên tri thức trở về làng, gặp được Dư Tương, cảm giác thân thiết lập tức ập đến: “Biết chứ! Biết chứ! Con là Dư Tri Thanh, nửa năm không gặp đã đẹp hơn rồi!”

Cha Hứa cũng nhìn sang đây, cười khen ngợi: “Lúc còn ở Trường trung cấp chuyên nghiệp của thôn chúng ta thì Dư Tri Thanh là người có tính tình tốt nhất, bác nghe nói Chấn Uyên và Dư Lộ yêu nhau thì rất yên tâm, đều là những đứa trẻ ngoan được hai người dạy dỗ đàng hoàng!”

Lâm Bảo Chi nghe vậy thì cảm thấy vinh hạnh, đặc biệt là người ta khen con mình như vậy, đủ để thấy sự ưu tú của Dư Tương.

Dư Lộ cũng cười theo, suy nghĩ lại ý của cha Hứa thì nụ cười hơi cứng đờ, chẳng lẽ cô ta có được sự công nhận của cha mẹ chồng vẫn phải nhờ vào hào quang của Dư Tương sao?

Nói chuyện được một lúc thì họ ngồi xuống, Lâm Bảo Chi khách sáo nói: “Hai người đi từ xa đến đây còn mang nhiều thứ đến vậy, trong lòng chúng tôi thật áy náy.”

Thứ nhà họ Hứa mang đến đều là đặc sản quê họ, dầu Kê Tùng, một số nấm phơi khô, mứt hoa quả điểm tâm, khô bò, các loại thịt khô vân vân, còn có trà Phổ Nhĩ, rất có lòng, chỉ là những thứ này để trên xe lửa hai ngày rồi mang đến đây cũng rất khó khăn, huống hồ còn cố ý dùng màng bọc thực phẩm quấn xung quanh.

Mẹ Hứa vội vàng nói: “Là điều nên làm, là điều nên làm, chúng tôi cũng không có thứ gì tốt, tặng những thứ này để mọi người nếm thử món mới, Dư Tri Thanh cũng ăn qua rồi, ây da, chính là ---”

Bà nói năng lộn xộn, không biết nên biểu đạt thế nào.

Dư Lộ cố gắng tránh né không nhìn sang mẹ Hứa, vốn dĩ cô ta dự định mua một số điểm tâm của Yến Thành mang về nhà, những thứ đặc sản này đều được đựng trong bao tải khiêng đến, không thể so sánh được với những món quà nhà họ Ninh mang đến lúc Dư Tương đính hôn, nhưng Hứa Chấn Uyên không để tâm, không phải cô ta xem thường quà của nhà họ Hứa, chỉ là cô ta cảm thấy không thể bị Dư Tương đàn áp trước mặt cha mẹ được.

Bây giờ thấy mẹ Hứa khúm núm rụt rè càng khiến cô ta cảm thấy mất mặt.

Dư Tương vội vàng kéo lấy tay mẹ Hứa nói: “Tấm lòng này của bác gái cha mẹ con rất thích, cũng rất lâu rồi con chưa được ăn đồ ăn của quê hương.”

Mẹ Hứa cảm kích nhìn cô, cười: “Mọi người thích là tốt, sau này có thích gì thì cứ nói với bác một tiếng, bác làm cho con món ngon nhất.”

Mọi người đều thiện chí cười, bởi vì sự chất phác chân thành của cha mẹ Hứa.

Dư Lộ mím môi, cô ta và Hứa Chấn Uyên vẫn chưa kết hôn, cho dù muốn giải vây cho mẹ Hứa cũng không thể biểu hiện quá thân thiết được, Dư Tương lại nhân cơ hội này làm người tốt.

Lâm Bảo Chỉ nói ngay rất thích những món quà này, hôm nay sẽ dùng số thức ăn này nấu thành món ăn để mọi người cùng thưởng thức.

Cha Hứa mẹ Hứa thở phào nhẹ nhõm, trước khi gặp được người thật thì họ còn cho rằng người thành phố sẽ xem thường họ, bây giờ rất tốt, hôn sự của hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ thành.

Bình Luận (0)
Comment