Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 247

Mối hôn sự này quá giống miếng bánh rơi từ trên trời xuống rồi.

Mẹ Hứa khéo léo hỏi: “Dư Tri Thanh, à không, Tương Tương à, con nói bác nghe thử xem ở Yến Thành kết hôn cần có các nghi lễ gì vậy? Để bác có thể chuẩn bị trước, tránh để thất lễ với em gái con, nó đồng ý gả cho Chấn Uyên là phúc của con trai bác, nhà bác không thể để nó thiệt thòi được.”

Dư Tương không biết bà đang nghĩ gì, cô chỉ nghiêm túc suy nghĩ các nghi lễ lúc mình kết hôn, tính kỹ lại thì có lẽ nhà họ Hứa không bỏ ra được số tiền lớn như vậy, vì thế cô đáp: “Lúc con kết hôn đều là do cha mẹ con lo hết nên những chuyện này con không hiểu rõ cho lắm, đến lúc đó bảo Lộ Lộ và huấn luyện viên bàn bạc với nhau, mẹ con thương con gái lắm, chỉ cần mọi người đối xử tốt với Lộ Lộ thì bà có thể yên tâm rồi.”

Mẹ Hứa nghe xong vẫn còn thấp thỏm, nếu như nhà họ Dư không cần gì cả thì mới đúng là có chuyện mờ ám.

“Cũng đúng.”

Dư Tương nhớ đến chuyện Hứa Chấn Uyên vẫn còn em trai và em gái nên an ủi: “Bác gái, bác không cần lo lắng quá, cha mẹ con không phải là người tham phú phụ bần đâu.”

Nhưng lòng Dư Lộ có thể vượt qua được cái hố này không thì không biết trước được.

Mẹ Hứa bùi ngùi nói: “Là do Chấn Uyên có phúc, lo xong hôn sự của hai đứa nó thì hai bác đỡ lo được một chuyện, sau này thì buồn rầu chuyện của hai đứa nhỏ sau.”

Dư Tương cười, ngụ ý nói: “Đúng vậy, bác cứ đợi mà ôm cháu là được rồi.”

Nhắc đến cháu, đúng thật mẹ Hứa vui vẻ ra mặt, Hứa Chấn Uyên kéo đến tận gần ba mươi tuổi cũng không kết hôn, họ buồn muốn c.h.ế.t đây, nếu như Dư Lộ có thể sinh cho bà một đứa cháu thì bà sẽ không buồn phiền gì nữa.

Vì thế bà nói: “Bác cũng muốn chứ, nhưng phải xem dự tính của hai đứa nó nữa.”

Dư Tương như nhớ ra gì đó bèn cười nói: “Bây giờ nhà nước đang khuyến khích sinh ít nuôi ít, hai người đó đều bận đến vậy, vài năm nữa sinh cũng không muộn, Lộ Lộ vẫn còn trẻ mà.”

Nụ cười của mẹ Hứa khựng lại, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là sinh ít nuôi ít?”

“Chính là trong thành phố khuyến khích chỉ sinh một đứa để giảm bớt gánh nặng.”

Mẹ Hứa hỏi lại theo bản năng: “Làm sao có thể sinh ít được?”

Con trai bà có bản lĩnh như vậy, ít nhất cũng phải sinh hai đứa mới được, sinh một đứa lỡ như là con gái vậy thì nhà bà không phải không có nối dõi sao?

“Bắt đầu từ khi nào mới thực thi vậy?”

DTV

“Chỉ mới được đề ra hai năm nay thôi, do là trong thành phố quá đông dân, nhưng chỉ là khuyến khích chứ không phải bắt buộc.”

Dư Tương nhớ phải qua vài năm nữa mới chính thức chấp hành kế hoạch hóa gia đình, nhưng trước đó thành phố kêu gọi sinh ít lại, còn mẹ Hứa sớm đã mong chờ được bế cháu, theo nguyên văn nguyên thân bỏ đứa bé khi đứa bé ấy đã thành hình, mẹ Hứa đã khóc kêu trời kêu đất, dường như muốn mất đi cả nửa tính mạng, chắc chắn bà đang rất gấp được ôm cháu.

Nhưng chắc chắn Dư Lộ sẽ không sinh con sớm vậy đâu, Dư Lộ là một người kiêu ngạo, muốn so cao thấp với cô, muốn sinh con có lẽ phải đợi đến khi tốt nghiệp Dạ đại, Dư Tương phải giáng một tiếng sét cho cô ta trước, để cô ta nếm thử mùi vị cuộc sống bị người ta can thiệp vào.

Mẹ Hứa nghe xong thì tâm trí rối bời, năm sau Hứa Chấn Uyên đã hai mươi bảy tuổi, đàn ông trong thôn trạc tuổi anh ta sớm đã lên chức cha rồi, Dư Lộ lại nhỏ hơn anh ta khá nhiều tuổi, nếu như cưới về không muốn sinh con thì cưới về làm gì, bà biết tính cách của con mình, nhà nước khuyến khích gì thì anh ta sẽ nghe theo.

Không được, lúc này mẹ Hứa quyết định đi nghe ngóng thử xem rốt cuộc có phải là thật không, nếu như là thật thì bắt buộc Dư Lộ phải sinh con sớm.

Dư Tương điểm đáo vi chỉ[1], mang số đậu phộng đã bóc vỏ xong vào nhà bếp đưa cho Lâm Bảo Chi, lúc đứng dậy còn chạm phải ánh mắt của Ninh Miễn đang nhìn về phía này, ánh mắt đó hiểu hết mọi chuyện.

(1) Điểm đáo vi chỉ (点到为止): lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề mà không đi sâu vào, nhưng lại có thể khiến đối phương hiểu được ý đồ của mình

Động tác của Dư Tương khựng lại, nhanh chóng chớp chớp mắt với anh, Ninh Miễn quay đầu lại, hình như anh cười rồi.

Vào đến nhà bếp Dư Tương kéo lấy Lâm Bảo Chi đút cho cô một miếng bí đỏ vừa mới ra lò, vừa ăn vừa hỏi: “Lộ Lộ sao em không qua đó nói chuyện với mẹ chồng vậy, chị nói chuyện với bà có tác dụng gì chứ?”

Dư Lộ tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ cúi đầu đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment