Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 253

Hứa Chấn Uyên đang lặng lẽ quan sát biểu cảm của Dư Lộ không hề bỏ sót ánh mắt lóe lên sự khinh thường coi rẻ của cô ta. Cõi lòng đang vui vẻ của anh ta không khỏi trầm xuống.

Mẹ Hứa nghe xong lại cảm động vô cùng: "Lộ Lộ à, trở về bác nhất định sẽ nói với bọn nhỏ vải này là ai mua, để bọn nó nhớ kỹ là của cháu."

Vốn dĩ bà đang định tự bỏ tiền ra mua vải dệt, nhưng giờ con dâu mua cho lòng bà sẽ càng thoải mái. Huống chi tương lai Dư Lộ kết hôn với Hứa Chấn Uyên rồi thì việc chăm sóc em nhỏ trong nhà là việc đương nhiên. Vả lại trong đầu bà đã xác định là Dư Lộ sẽ đối xử tốt với Hứa Chấn Uyên, cô con dâu này đã là ván đóng thành thuyền rồi. Bà vừa vui vẻ vừa do dự.

Quả nhiên Dư Lộ này yêu thích đứa con của bà.

Lúc chuẩn bị rời khỏi cửa hàng Bách Hóa, ba người Dư Lộ xem như là thắng lợi trở về. Bọn họ mua vải dệt, vở ghi chép, bút máy, văn phòng phẩm cho em trai em gái, còn mua dép cao su cho cha Hứa, khăn quàng cổ cho mẹ Hứa và đồ ăn vặt Yến Thành nữa. Phần lớn đều là Dư Lộ giành trả tiền, Hứa Chấn Uyên chỉ thanh toán số ít nên sự nghi ngờ dưới đáy lòng anh ta dần tan biến.

Có lẽ Lộ Lộ chỉ là không quen tiếp xúc với mẹ anh ta mà thôi chứ không hề chán ghét bà. Bọn họ chỉ vừa định ra việc cưới xin, Dư Lộ có thể làm đến nước này đã là không tồi rồi.

Mẹ Hứa cảm thấy vô cùng hài lòng, học theo dáng vẻ Chu Cầm Vận và Dư Tương lúc đi với nhau, cũng kéo tay Dư Lộ đi ra ngoài.

Chỉ là bà mới từ Côn Xuyên đến Yến Thành, một đường vừa đi ô tô vừa đi xe lửa, lúc ở nhà khách cũng tiếc đến nhà tắm tắm rửa nên trên người có một thứ mùi lạ.

Ở cự ly gần, Dư Lộ ngửi thấy mùi hương trên người bà, lại cảm thấy buồn nôn một trận. Nhưng cô ta sợ Hứa Chấn Uyên phát hiện ra nên phải cố gắng hết sức thể hiện sự gần gũi. Lúc đi đến cửa lớn cửa hàng Bách Hóa, bọn họ rất không khéo đụng phải người quen.

"Anh?"

Tiếng anh này là do Hứa Chấn Uyên gọi. Người bọn họ gặp cũng không phải người ngoài mà là anh vợ của anh ta.

Nụ cười của Dư Uy cứng ngắc trên mặt. Anh ta vô thức làm cho biểu cảm trên mặt mình trở nên đứng đắn hơn, không còn cười ngốc nữa: "Lộ Lộ? Chấn Uyên?"

Dư Lộ đang định cười với Dư Uy thì lại nhìn thấy Lạc Hải Đường bên người anh ta. Nụ cười của cô ta ngay lập tức cứng ngắc. Hai người cực kỳ xa lạ này sao lại đi cùng nhau thế này? Hơn nữa hình như Lạc Hải Đường rất thân mật với anh ta cô ta thì phải?

"Anh, anh đây là..."

Dư Uy biết cô ta đang ngạc nhiên vì điều gì, bèn ngại ngùng nói: "Khụ, anh đang đi xử lý ít chuyện với bạn. Chẳng phải em đang đưa bác gái đi mua đồ sao? Mọi người cứ đi đi."

DTV

Bây giờ anh ta còn chưa định để người trong nhà biết đến chuyện này. Huống chi có thể thành hay không anh ta cũng chưa chắc. Nếu để mọi người biết thì khó tránh khỏi xôi hỏng bỏng không.

Lúc nhìn thấy Dư Lộ, Lạc Hải Đường đã không cười nổi nữa rồi. Nhớ đến anh trai mình có ý mà Dư Lộ lại vô tình, cùng việc cưới xin bị lỡ dở của Chu Tư Vi, cô ấy lại hận Dư Lộ đến không chịu nổi. Mấy ngày nay cô ấy chỉ lo vui vẻ, lúc bị Dư Tương nhìn thấy chỉ biết thẹn thùng, quên mất là Dư Tương và Dư Uy còn một đứa em gái ruột là Dư Lộ nữa.

Dư Lộ cũng rất nhạy cảm, không hề bỏ qua bầu không khí khác thường giữa hai người: "Anh, anh và Hải Đường muốn..."

Vốn dĩ cô ta không muốn để Lạc Hải Đường chạy vào vòng tròn cuộc sống của mình, tương lai hai người sẽ từ từ xa lánh nhau. Sao hai người kia có thể muốn đến bên nhau được chứ?

Dư Uy đằng hắng một tiếng: "Em không cần hỏi nhiều đâu, cứ đưa bác gái đi chơi đi đã. Hôm khác anh sẽ nói với em sau."

Anh ta cho Lạc Hải Đường một ánh mắt rồi đầy xấu hổ rời khỏi đó với Lạc Hải Đường.

Mẹ Hứa còn cười ha hả nói: "Lộ Lộ, cháu nhìn không ra anh trai cháu đang ở cùng đối tượng của mình à? Trông hai người bọn họ rất xứng đôi. Bác thấy có vẻ như hai người cũng quen biết nhau, đây chẳng phải là chuyện tốt không?"

"Bác gái!"

Dư Lộ chịu đứng không nổi giận, chỉ đáng yêu dịu hiền nhìn về phía Hứa Chấn Uyên.

Hứa Chấn Uyên vẫn còn nhớ rõ sự hỗn loạn trước kia ở cửa hàng Bách Hóa. Anh ta nhíu mày lại, lần này lại là cửa hàng Bách Hóa, hơn nữa anh em nhà họ Lạc...

"Mẹ, chúng ta về trước đã. Có thể tạm thời Dư Uy không muốn để người trong nhà biết."

Thấy dáng vẻ hai người cũng không vui vẻ lắm, mẹ Hứa biết điều không hỏi nhiều nữa, lại phát hiện ra Dư Lộ đang ngẩn người thì âm thầm nhớ kỹ chuyện này lại. Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn mẹ chồng là bà được chứ?

Bình Luận (0)
Comment