Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 256

Dư Tương cũng có cảm giác giống vậy: "Tình cảm bình đẳng là lẽ tự nhiên nhất. Hơn nữa nếu có bất bình đẳng thì rất có thể sẽ không được tự do."

Không tự do thì c.h.ế.t còn hơn.

Chu Tư Vi thấy hơi kỳ lạ: "Em và Ninh Miễn cũng là tự do yêu đương mà sao lại nói ra những lời cảm thán như vậy?"

Dư Tương giật mình rồi ra vẻ tự nhiên cười cười: "Em chỉ là thấy vậy nên đột phát nghĩ ra thôi."

"Vậy là tốt rồi. Chị còn tưởng Ninh Miễn đối xử với em không tốt nên em muốn dạy dỗ em ấy chứ?"

"... Gan của em có lớn vậy à?"

Không biết nhớ tới cái gì mà đột nhiên Chu Tư Vi cười khanh khách: "Chị cảm thấy em có đấy. Trước đây Ninh Miễn sẽ không bao giờ bình tĩnh ở cùng một bé gái nào cả. Em ấy rất chán ghét mấy cô bé đó. Thế mà bây giờ em ấy lại chạy tới hỏi chị... A không đúng! Em cứ xem như chưa nghe thấy gì hết nhé!"

Dư Tương nghe mà chẳng hiểu ra sao: "Em không hiểu ý chị là gì cả."

"Không sao đâu, em không cần hiểu. Chị chỉ nhớ đến một ít chuyện buồn cười thôi, không liên quan gì đến Ninh Miễn cả."

Dư Tương vẫn không biết cô ấy đang tỏ ra bí hiểm cái gì. Chỉ là người nhà họ Ninh và Chu Tư Vi thường xuyên nhắc đến biểu cảm thành thật của Ninh Miễn lúc đối xử với con gái. Chẳng lẽ cô có thể an toàn ở bên Ninh Miễn là đạt được vinh quang gì đó hả?

Sau khi tiễn Chu Tư Vi với cái miệng ngậm chặt như vỏ sò đi, Dư Tương tìm đại một quyển sách nhưng vì đầu óc hỗn loạn nên đọc không vào. Thế là cô dọn dẹp phòng đơn giản một chút rồi bắt đầu chuẩn bị cho việc hai ngày nữa quay về nhà mới.

Lúc Dư Tương đang thu xếp đồ đạc thì vô tình mở ngăn kéo ra nhìn thấy một cuốn album ảnh. Cô tiện tay mở ra xem, kết quả là phát hiện đó là ảnh chụp của Ninh Miễn thời còn bé, là những bức ảnh không có ở nhà bà Ninh. Từ khi còn bé đến khi thành thiếu niên, dáng vẻ anh vẫn đẹp trai như nhau nhưng lại chẳng thấy cười cái nào cả.

"Mặt núi băng..."

Sợ Ninh Miễn cảm thấy cô lục lọi đồ đạc lung tung nên Dư Tương nhanh chóng bỏ album ảnh về chỗ cũ rồi tiếp tục đọc sách. Trên thực tế thì chỗ ở của cha mẹ chồng có rất nhiều sách nhưng đều toàn những thứ tối nghĩa khó hiểu.

Dư Tương đọc được một nửa thì ngủ mất tiêu.

Lúc Ninh Miễn tan tầm trở về, đẩy cửa đi vào đã thấy cô ngủ đến nỗi hai má đỏ bừng, cuốn chăn, tư thế ngủ rất tùy tiện. Anh nhìn trong chốc lát rồi mới nhớ đến thời gian, bèn lên tiếng đánh thức Dư Tương.

"Anh về rồi hả? Mẹ về chưa?"

"Hôm nay cha mẹ đi xã giao. Anh để bản thiết kế ở nhà chúng ta mất rồi, đang định quay về lấy. Hay là chúng ta quay về nhà ở nhé?"

Dư Tương ngơ ngác một lúc rồi mới vội vàng đồng ý: "Được!

DTV

Sau đó cô nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cứ như sợ anh đổi ý vậy.

Ninh Miễn tựa vào cạnh cửa chờ cô dọn dẹp xong rồi mới bắt đầu dọn đồ của mình. Trước khi đi hai người để lại một tờ giấy nhắn trên bàn trà rồi mới ra ngoài. Trong bóng đêm, hai người cưỡi xe đạp trở lại nhà mới.

Khoảnh khắc ngồi lên chiếc sô pha nhà mình, cả người Dư Tương thoải mái hơn hẳn. Đã gần một tuần bọn họ chưa về nhà rồi. Quyển Quyển được gửi qua chỗ bà Ninh. Cô mặc sức nằm xuống, buông thả tự tại.

Ninh Miễn có tính khá sạch sẽ nên anh quét dọn bụi bẩn trong phòng qua một lượt rồi lại đi lau bàn trà, thấy cô lại sắp ngủ, anh vội vàng lên tiếng cản lại: "Em thích sống ở đây hơn hả?"

Tối hôm qua Dư Tương ngủ không ngon, sau khi bị quấy rầy không cho ngủ lại cảm thấy không vui. Nhưng cô vẫn ngồi dậy nói chuyện đàng hoàng với anh: "Đúng thế, ở chung với người lớn lúc nào cũng phải chú ý hình tượng miết thôi."

"Ừ."

Anh không có gì không đồng ý. Mấy lời như trách cứ cô không thích ở chung với người lớn hay không kiên nhẫn với mẹ linh tinh như trong dự đoán của cô đều không hề xuất hiện.

Thế nên vậy là xong rồi hả?

Sau khi nói xong câu này, Ninh Miễn lại không nói thêm gì nữa. Anh dọn dẹp trong nhà xong còn nghiêm túc dặn dò: "Tuần sau ít nhất em phải dọn nhà hai lần nhé."

"Vâng."

Vậy cũng được hời rồi.

Ninh Miễn thấy dáng vẻ lười biếng của cô thì nghi ngờ hỏi: "Không phải em bị cảm đấy chứ?"

"Không phải đâu."

Ninh Miễn buộc phải rút bàn tay đang định vươn ra để kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô lại. Sau khi quan sát màu sắc trên mặt cô, anh mới dần yên tâm.

"Hôm nay lúc tan tầm anh tình cờ gặp Chu Tư Vi. Chị ấy nói ngày nào Lạc Hải Đường cũng tới tìm em hả?"

"Ừ, chỉ là hẳn là cô ấy cũng biết thái độ của em là gì."

Lạc Hải Đường xin viện trợ đơn giản là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc trước thôi. Sau này cho dù có lên ra sân đấu đá với Dư Lộ thì cô ấy cũng sẽ không sợ hãi. Chẳng qua Dư Tương sẽ không vì cô ấy mà đối chọi gay gắt với Dư Lộ. Cô đã gợi ý cho cô ấy rồi, Dư Uy mới là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của Lạc Hải Đường. Việc này tạm thời cô không muốn có quá nhiều liên quan.

Bình Luận (0)
Comment