Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 268



Bên kia, Lạc Hải Đường đã mất hứng chạy đi, người nhà họ Lạc đi ở phía sau không nhìn thấy cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy đã đi ra ngoài, bèn đi ra ngoài tìm người.

Dư Uy không thể đuổi theo, nhìn thấy cha mẹ của Lạc Hải Đường đuổi theo cô ấy rồi ba người lên xe rời đi, anh ta mới buồn bã trở lại nhà hàng.

Sắc mặt Lý Tình Tình không vui: "Lộ Lộ, đây là chuyện gì? Không phải cậu nói anh trai của cậu còn chưa có người yêu sao?"

Dư Lộ thoáng nhìn Dư Uy chậm rãi bước tới, khẽ nói một cách không kiên nhẫn: "Tớ không rõ anh ấy có nói với gia đình hay chưa, hơn nữa ai bảo cậu hiểu lầm chuyện này làm gì?"

"Cậu..."

Lý Tình Tình không nói nên lời, rõ ràng lúc cô ta hỏi tình hình của Dư Uy thì Dư Lộ đều trả lời úp úp mở mở rằng Dư Uy chưa có người yêu, nếu không sao cô ta có thể hiểu lầm, gấp gáp như vậy à?

Nhưng mà Lý Tình Tình không phải là loại người dễ từ bỏ, điều kiện như Dư Uy rất hiếm có, cô ta còn muốn nghe đáp án chính xác từ miệng anh ta nên hỏi trước: “Dư Uy, kẻ điên lúc nãy là ai vậy?”

Dư Uy cực kỳ chán ghét, buột miệng nói ra: "Là ai đều không liên quan gì tới cô, tôi và cô không quen, mời cô về cho, tôi mời em gái ăn cơm, không phải cô."

Vẻ mặt của Lý Tình Tình trắng bệch, căm hận trừng mắt nhìn Dư Lộ, cầm theo chiếc túi đi ra ngoài! Món nợ này, cô ta nhất định phải tính sổ!

Dư Uy thở phì phì ngồi xuống, cầm đũa lên không nói lời nào.

Dư Lộ nhìn vẻ mặt của anh ta mà cảm thấy lo lắng, nhỏ giọng giải thích: "Anh, em không ngờ tới cô ta lại như vậy, thực xin lỗi."

Dư Uy vẫn im lặng, anh ta phân biệt yêu ghét rõ ràng, lần trước rõ ràng Dư Lộ nhìn thấy anh ta ở cùng với Lạc Hải Đường, bây giờ lại giả bộ như không có chuyện gì, anh ta không tin, trong lòng và nét mặt cũng cực kỳ khó chịu.

"Lộ Lộ, anh không xen vào chuyện em kết bạn với ai, nhưng anh nói lại một lần nữa, anh thích Lạc Hải Đường, mặc kệ bây giờ chúng ta có kết quả hay không, nếu cô ấy không vứt bỏ anh trước, anh cũng sẽ không buông tay, nếu bạn của em có tâm tư khác đối với anh thì đừng dẫn đến trước mặt anh hay đi đến nhà, anh thấy bực bội."

Huống hồ, nếu Dư Lộ không nói với người khác tình trạng tình yêu và hôn nhân của anh ta, sao Lý Tình Tình lại bình tĩnh tiếp cận được?

Vẻ mặt của Dư Lộ trắng bệch, thấp thỏm lo lắng nhìn Dư Uy, nhưng Dư Uy không nhìn cô ta mà là bình tĩnh di chuyển đồ ăn trên bàn sang cho Dư Tương.

Dư Tương hờ hững bình tĩnh nhìn anh ta, cười hỏi: "Có phải muốn em ngày mai gặp mặt Lạc Hải Đường ở trường học, giúp anh giải thích vài câu không?"

Dư Uy cười trông cực kỳ nịnh nọt.

"Tương Tương, em giúp anh đi, ngày mai anh còn phải đi làm, chắc anh phải đợi đến cuối tuần mới rảnh để đi gặp Hải Đường, em tiện hơn anh, anh không bắt em làm việc không công đâu, đây là phí chạy chân."

Dư Uy vô cùng hào phóng đưa hai mươi đồng, anh ta không nộp tiền lương nên bình thường không tiêu nhiều tiền, đối với em rất hào phóng, còn có xu hướng cho thêm tiền.

Dư Tương nhận lấy: "Được rồi, ngày mai em sẽ mời Lạc Hải Đường ăn cơm nếu cô ấy không có đến căn tin với Lạc Hải Minh."

"Cảm ơn Tương."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, gần như coi Dư Lộ là người trong suốt, cô ta ngồi ở chỗ đó đi cũng không được, không đi cũng không được, sắc mặt có chút khó coi, rồi lại chậm rãi trở lại bình thường.

Nhiều nhất nửa năm nữa, đợi cô ta kết hôn với Hứa Chấn Uyên liền hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Dư, gia đình đó sau ngày 7 tháng 1 âm lịch là cái dạng gì cũng không liên quan đến cô ta, bản thân cô ta cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc, chỉ cần sau này người nhà họ Dư không cảm thấy hối hận là được.

Hình như Dư Tương thoáng cái đã hiểu được sự thay đổi tâm trạng của Dư Lộ, dường như trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ta đã quyết định rời khỏi nhà họ Dư, cái gì cũng không để ý?

Hóa ra Dư Lộ chỉ để ý một mình Hứa Chấn Uyên?

Ăn cơm xong, Dư Lộ đã khôi phục như thường, bề ngoài vẫn có vẻ thấp thỏm, nhưng đáy mắt đã sóng yên biển lặng, không thèm để ý Dư Uy có oán trách cô ta hay không, biểu hiện ra sự áy náy chỉ vì phù hợp với lẽ thường tình, với thiết lập tính cách của cô ta mà thôi.

Ba anh em tách ra ở cửa nhà hàng, chia làm ba đường, Dư Tương về nhà nghỉ ngơi, còn Dư Lộ lượn một vòng rồi quay lại quầy bán đồ trang điểm ở cửa hàng Bách Hóa.

"Bạn ơi, hai người chào hàng kem trắng da và sữa rửa mặt vào buổi sáng không có ở đây sao?"

Người bán hàng mở miệng định trả lời, rồi nghĩ kỹ lại rằng không thể nói, khách hàng đến quầy chỉ tìm nhân viên chào hàng của hãng sản xuất mà không hỏi người bán hàng, thế không phải đồng nghĩa với việc cô ấy vô dụng sao?

DTV

"Hai người đó chỉ là làm thuê, không thường xuyên ở đây."

Bình Luận (0)
Comment