Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 292

Dư Tương bỗng nhiên nhớ đến cái gì, kéo tủ bát ngày thường thường để đồ ăn vặt ra, nhón chân lấy ra một lọ mứt anh đào bị bịt kín, cô phải tự mình ăn hết, không để lại cho Ninh Miễn một tí tẹo nào!

Ninh Miễn đi ra từ trong phòng bếp liền nhìn thấy cô đang phân cao thấp với một cái lọ, thấy rõ ràng đồ vật ở bên trong, nhướng mày cười: “Có muốn anh vặn ra giúp em không?”

Dư Tương cực kỳ phòng bị mà đưa cho anh: “Anh mở ra cho em là được, không được ăn!”

Ninh Miễn ừ một tiếng, có vẻ như rất đứng đắn.

Dư Tương yên tâm tin tưởng anh, chạy vào phòng bếp lấy cái muỗng, lúc trước bà ngoại Lâm để lại anh đào cho cô, quả tươi mọi người ăn một nửa, số còn lại chỉ đủ để làm ra một lọ mứt anh đào, cô để lại cho Ninh Miễn nửa bình rồi bịt kín lại, đặt trong tủ bát lại không nhớ tới, nếu còn để nữa chắc chắn sẽ bị hư mất, trong đó cũng không có chất bảo quản gì.

Pựt ——

DTV

Ninh Miễn mất một sức lực rất lớn cuối cùng cũng vặn được cái nắp lọ ra, từ trong cái lọ tản ra một chút mùi hương chua ngọt của mứt anh đào, anh mím môi cười cười.

Giây tiếp theo, một bàn tay duỗi ra trước mặt, anh ngẩng đầu lên, Dư Tương đang không chút khách khí mà nhìn chằm chằm vào anh.

Ninh Miễn ngoan ngoãn trả cái lọ lại, Dư Tương múc một ít mứt trái cây, hương vị ngọt ngào cuối cùng cũng tẩy đi hương vị vừa cay vừa đắng của gừng già, hàng lông mày vẫn luôn nhăn lại cuối cùng cũng buông lỏng.

Ninh Miễn thử hỏi: “Cái này không phải là em để lại cho anh sao?”

Dư Tương bĩu môi: “Lúc trước đúng thật là em để lại cho anh chút ít đủ nhét kẽ răng, chẳng qua bây giờ không phải là của anh nữa, em cảm thấy anh không quá thích ăn ngọt, có đúng không?”

Ánh mắt cô tinh ranh đắc ý, giống như là một đứa nhỏ cướp được món đồ chơi.

Ninh Miễn dựa người trên sô pha trở lại, thở dài nói: “Đúng vậy.”

Hai vị trưởng bối xem kịch hết sức vui mừng.

Dư Tương ăn liên tiếp hai muỗng mứt anh đào liền dừng tay, cô chỉ là muốn làm cái miệng ngọt lên, nếu còn ăn nữa chắc chắn sẽ ngấy muốn chết, bỏ cái lọ lên lại trên bàn, nhưng không đậy cái nắp lên.

Bà cụ Ninh và dì Hạnh đều nhìn chằm chằm vào Ninh Miễn xem anh sẽ xử lý như thế nào, anh giống như là đang đối đầu với Dư Tương vậy, ánh mắt chưa từng rời khỏi mứt anh đào.

Từ sau khi Ninh Miễn lớn lên đã không còn làm ra bất kỳ hành vi ấu trĩ nào trước mặt người lớn nữa, hôm nay lại hồn nhiên bất giác, nhân lúc Dư Tương đi rót nước thong thả ung dung mà dùng cái muỗng múc ra một chút mứt anh đào, hương vị không phải ngọt ngấy quá mức, còn có cả hương vị khác biệt so với hoa quả tươi của thịt quả anh đào.

“Ừm, ăn rất ngon!”

Dư Tương quay người lại liền nhìn thấy anh ngoan ngoãn thả cái muỗng lại chỗ cũ, đón lấy ánh mắt của cô, nở một nụ cười đặc biệt đứng đắn.

Bà cụ Ninh đã sắp cười ngất, bà đã bao giờ thấy qua loại hành vi chơi xấu này của Ninh Miễn đâu? Người ta không cho ăn, lại càng khăng khăng muốn ăn.

“Đồ gian trá!”

Người ta đã màu mè mà ra chiêu, Dư Tương sao có thể không phối hợp cùng được, nhưng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ninh Miễn không đồng ý với lời nói lên án của cô, nhún nhún vai nói: “Vì một chút mứt anh đào mà nói anh gian trá có phải là quá nghiêm trọng rồi không?”

Dư Tương hừ một tiếng: “Không hề nghiêm trọng một chút nào!”

Nụ cười của Ninh Miễn hơi khựng lại, nghe ra giọng mũi khi cô nói chuyện, chần chờ hỏi: “Có phải là em bị cảm rồi không?”

“Không thể nào?”

Dư Tương hít hít cái mũi, cảm giác có hơi không quá bình thường, sờ sờ cái trán, hình như là có hơi nóng một chút, nhưng nhìn sang Ninh Miễn, người kia tinh thần sáng láng, một chút dấu hiệu bị bệnh cũng không có.

Bà cụ Ninh vội phân phó: “Tương Tương, cháu mau đi lên tầng nằm xuống, đắp chăn lại trước, chờ một lát để Ninh Miễn đi lấy thuốc cho cháu.”

Dư Tương nghe lời đi lên lầu, Ninh Miễn cũng đi theo lên, có hơi bất an.

“Em có chóng mặt hay không? Nếu không thì đến bệnh viện xem sao nhé?”

Tiếng mưa rơi bên ngoài không dứt, Dư Tương kiên định mà lắc đầu: “Không đi, em ngủ trước một giấc, chắc là sẽ khỏe lên nhanh thôi.”

Bình Luận (0)
Comment