Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 303



Sau khi sửa soạn xong nằm lên giường, hai người vẫn chưa buồn ngủ, là vì hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá.

Anh lên tiếng trước: “Ngủ không được à?”

Dư Tương ừ một tiếng: “Anh nói xem, Trình Tú Tư sẽ như thế nào?”

“Không rõ lắm, chúng ta truy cứu đến cùng, xem Cục Công an và tòa án nói như thế nào.”

“Em bị nhiều người ghét lắm à?”

Trong nguyên tác không có việc này, Dư Tương kiên trì đọc nguyên tác về thế giới này, nếu không sẽ không có độ phù hợp cao như vậy.

Ninh Miễn lại cười, hình như hôm nay anh cười rất nhiều: “Sao em lại nghĩ mình như vậy, phải nói là Trình Tú Tư điên rồi.”

Dư Tương xoay người nằm nghiêng, chống cằm nhìn anh: “Đúng không, vậy anh có ghét em không?”

Từ khi Ninh Miễn đi công tác trở về, anh không nhắc tới mâu thuẫn đêm đó, xem như nó không tồn tại. Nhưng qua những chuyện xảy ra gần đây, cô bị sốt, Ninh Miễn bị nứt xương, hai người giúp đỡ rất nhau, bầu không khí giữa hai người không tệ lắm, thậm chí còn thân thiết hơn trước khi cãi nhau.

Dư Tương cho rằng đây là tình anh em xương máu, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.

Tò mò không biết cuối cùng Ninh Miễn muốn làm gì?

Tiếp tục nước ấm nấu ếch, xác nhận việc kết hôn? Hay là anh quá bao dung nên không muốn so đo với cô? Dù sao thì chắc chắn Ninh Miễn không thích cô.

Ninh Miễn vốn đang nằm thẳng, gương mặt tươi cười, nghe cô nói xong thì nụ cười càng tươi, cũng bắt chước cô nằm nghiêng, cẩn thận đặt cánh tay phải bó bột ở trên người.

“Sao lại ghét em? Em nghĩ anh sẽ trả thù em à?”

Dư Tương nghẹn.

Hai người đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được số lông mày trên mặt đối phương, nhích về phía trước một chút là có thể đụng mũi nhau.

DTV

Mắt Ninh Miễn sáng lên, kiên nhẫn hỏi nhỏ: “Hả? Sao lại không nói gì?”

Dư Tương gãi chóp mũi: “Sau này nghĩ lại, chắc là không phải đâu. Có phải anh phát hiện em là người hoàn hảo có đủ chân thiện mỹ nên thái độ mới dịu lại không?”

Ninh Miễn nhướng mày, thấy buồn cười, thế là vừa cười vừa gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy đấy. Anh cảm thấy lúc đó em hung dữ với anh là vì cãi nhau với cha em, có phải không?”

“Đúng đúng đúng!”

Nói tới đây là được.

Dư Tương không hỏi tiếp liệu anh có muốn làm vợ chồng thật không, lỡ như Ninh Miễn gật đầu, mà cô lại không muốn thì lại xấu hổ. Vì thế cô tự khẳng định: “Em đã nói là con người của em không tệ rồi mà.”

“Anh thì sao? Em cảm thấy anh thế nào?”

Dư Tương suy một lúc, nhìn vào ánh mắt mong chờ của anh rồi từ từ nói: “Anh hay thay đổi, nhưng anh vẫn là người tốt.”

Cứ phát thẻ người tốt trước đã, ít nhất là không thấy xấu hổ, cũng không nguy hiểm.

Ninh Miễn như đang suy tư gì đó: “Vậy cũng không tồi.”

Ít ra thì cô không ghét anh, bọn họ là vợ chồng đã lâu, cứ mơ màng như vậy cũng được, lỡ như phân chia rõ ràng quá… Hơn nữa, nếu cô ghét anh thật thì có thể đã bỏ đi lâu rồi nhỉ?”

Đàm phán xong, Dư Tương yên tâm nằm thẳng lại, còn bảo đảm: “Hôm nay em sẽ ngủ thật ngoan.”

Ninh Miễn nhìn sườn mặt của cô, cười nói: “Được.”

Vì hôm nay không cố tình né tránh, anh không thể nằm nghiêng mà đưa lưng về phía Dư Tương. Khoảng cách giữa hai người không lớn, Dư Tương vừa nhắm mắt lại đã đi vào giấc ngủ, cánh tay hai người chạm vào nhau.

Vì cánh tay phải bị đau âm ỉ không ngừng, Ninh Miễn không thấy buồn ngủ. Đèn bàn trong phòng vẫn đang bật, anh quay đầu là có thể nhìn thấy gương mặt khi đang ngủ của Dư Tương. Dần dần, lòng anh bình tĩnh trở lại, cánh tay trái lành lặn đưa lên kéo chăn cho cô, ngón tay gập lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xõa trên gối của cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, chỉ cần nhìn người trong lòng thôi là có thể cảm thấy vui vẻ và kiên cường tới vậy.

Ninh Miễn thu tay lại, ngồi dậy tắt đèn bàn rồi lại nằm xuống như cũ, nhưng không biết là cố ý hay vô tình mà nằm gần cô hơn.

Buổi sáng thức dậy, Dư Tương đang dựa đầu vào cổ anh, nhưng hai tay không sờ soạng lung tung, cũng không chạm vào cánh tay bị thương của anh.

Ninh Miễn vẫn chưa tỉnh, trên cằm đã có mấy sợi râu lún phún, nắng sớm chiếu vào, gương mặt này vẫn đẹp trai quyến rũ như cũ.

Dư Tương dụi mắt, thở dài một tiếng, ngoại trừ dì cả ra, chắc không còn ai có thể sửa dáng ngủ của cô. Cô bối rối đi rửa mặt, nhanh chóng trở về giúp Ninh Miễn mặc quần áo rồi chạy đi học.

Bình Luận (0)
Comment