Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 307

Dư Kiến Kỳ sửng sốt, không ngờ Dư Tương lại chủ động đến nói chuyện với ông, vì vậy chần chờ một lúc rồi nói: “Không qua được cũng không sao, vừa nãy cha chưa hỏi Ninh Miễn, tay của nó sắp lành rồi phải không?”

“Cũng sắp, nhưng vẫn cần phải bồi bổ thêm.”

Dư Kiến Kỳ gật đầu, không dám đi tìm Dư Lộ để đưa số tiền riêng đã chuẩn bị sẵn cho cô trước mặt Dư Tương. Khi ông còn đang do dự, thì lại có một vị khách từ bên ngoài đến.

Dư Tương cười hỏi: “Cha, cha vào đây để tìm ai? Cha muốn nói với Dư Lộ cái gì sao?”

“Không, không, cha lấy bao thuốc lá.”

Dư Tương không vạch trần chuyện trong tay ông còn có một bao thuốc chưa mở ra, ngoan ngoãn nói: “Vậy thì để con giúp cha.”

Nói xong cô quay lại lấy hai bao thuốc đưa cho Dư Kiến Kỳ, Dư Kiến Kỳ không còn lý do gì để ở lại, vội vàng ra đón khách ngoài cửa lớn.

DTV

Sau đó, đám đông ngoài cửa có người hô to chú rể đến.

Hứa Chấn Uyên mặc quân phục bước đến đây, trước n.g.ự.c đeo bông hoa dành cho chú rể. Dáng vẻ người lính hiên ngang là đối tượng ngưỡng mộ của các chàng trai cô gái, cũng là đối tượng đáng tin cậy trong mắt người lớn, phía sau anh ta còn có bốn vị chiến hữu đang nhiệt tình phát kẹo cho mọi người.

Chú rể đi đến trước phòng đón dâu của cô dâu, mọi người ùa lên chung vui. Dư Tương và bà ngoại Lâm đứng ở ngoài cửa.

Đôi mắt của bà ngoại Lâm cũng đỏ hoe: “Ôi chao, cháu và Lộ Lộ đều đã được gả đi rồi, sau khi bà mất, các cháu nhớ về thăm mẹ thường xuyên, mẹ cháu nuôi lớn ba đứa cũng không dễ dàng.”

Bà cụ bỗng nhớ đến dáng vẻ của Lâm Bảo Chi khi kết hôn, đây là cô con gái mà bà vẫn luôn không yên lòng, sợ nó bị thua thiệt.

Dư Tương vội vàng xuy xuy: “Bà ngoại, bà phải sống lâu trăm tuổi, sau này nếu ba người chúng cháu bất hiếu, bà phải lấy gậy đánh!”

Bà ngoại Lâm lại vui vẻ trở lại.

Mặc dù không nhìn thấy cô dâu chú rể đang bị mọi người trêu chọc cái gì, nhưng nghe tiếng reo hò từng đợt từng đợt như sóng vỗ ở trong phòng, trên khuôn mặt của mọi người xung quanh đều là nụ cười.

Gần đến giờ, cô dâu chú rể mới đi ra nói lời từ biệt với cha mẹ, hai người đứng cạnh nhau, ai nấy đều khen trai tài gái sắc.

Dư Tương nhìn khuôn mặt Hứa Chấn Uyên tràn đầy ý cười, trong lòng thầm nghĩ, hy vọng anh ta có thể may mắn hơn một chút, phải chăng có thể sẽ không phải trải qua số phận bị vợ vứt bỏ nữa?

Ninh Miễn đứng ở gần đó, ánh mắt đều dừng lại ở trên người Dư Tương, đương nhiên cũng có thể nhìn ra ánh mắt của cô đang nhìn về phía ai. Biểu cảm có chút do dự và hối hận, cô đang suy nghĩ cái gì?

Hai người họ ở rất gần nhau, chỉ cách hai ba bước chân, nhưng Ninh Miễn đột nhiên mê mang không biết làm sao mới có thể đến gần cô.

Cô dâu được đón về nhà mới, nhà mẹ đẻ cũng xuất phát đến khách sạn chờ ăn tối. Đến nơi chưa bao lâu, cô dâu chú rể cũng đến nơi, còn có cả cha mẹ của Hứa Chấn Uyên và em trai em gái của anh ta lẽo đẽo đi theo phía sau cha mẹ, vô cùng sợ hãi với Yến Thành xa lạ này.

Họ hàng nhà họ Dư thấy vậy đều không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nghị luận: “Hai người con rể của Kiến Kỳ khác nhau một trời một vực, sao Lộ Lộ lại vừa ý người đàn ông này vậy? Nhìn xem, cả nhà đều là người keo kiệt!”

“Nghe nói là tự do yêu đương, ai mà biết được!”

“Chậc, tôi cảm thấy Dư Tương và đứa nhỏ nhà họ Ninh kia thật xứng đôi, Dư Tương thật thông minh.”

“Cái này còn cần phải nói sao.”

“Mà này, nhà họ Dư không có ai ở trong quân đội, người con rể này lại làm ở trong quân đội, không phải sau này sẽ giúp đỡ cho Kiến Kỳ rất nhiều sao? Người ta cũng không có ngốc đâu.”

Sự khinh thường như có như không của họ hàng làm cho người nhà họ Hứa càng thêm bất an, cũng may còn có lãnh đạo ở đơn vị của Hứa Chấn Uyên chống đỡ, đến làm chứng cho cuộc hôn nhân, hôn lễ mới tiến hành đâu vào đấy.

Đến lúc kính rượu, Dư Tương cố ý đến an ủi mẹ Hứa: “Bác, bác ăn nhiều một chút, lần này tới Yến Thành chỉ được ở lại một thời gian ngắn.”

Mẹ Hứa giống như tìm thấy tri kỷ, gặp được người quen cũng thoải mái nói chuyện hơn. Vì vậy cầm lấy tay Dư Tương, nói rất nhiều lời cảm kích: “Hôn lễ lần này của Chấn Uyên và Lộ Lộ nhờ có cha mẹ cháu quan tâm, cháu cũng phí tâm nhiều, tương lai chúng nó còn cần cháu chiếu cố nhiều hơn.”

“Bác, chúng cháu là chị em thân thiết, bác đừng nói khách khí như vậy.”

Mẹ Hứa vô cùng vui vẻ, bà biết Dư Tương gả cho người không tầm thường, trong lòng cảm thấy nếu có thể thì đáp lại đôi ba câu, dù sao cũng có lợi với tương lai của con trai mình, hơn nữa làm chị cũng nên quan tâm đến em rể.

Bình Luận (0)
Comment