Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 337

"Anh rể, em…"

Ninh Miễn lại bày ra tư thế tạm dừng: "Lúc ấy chuyện ở cửa hàng bách hóa tôi cũng ở đó, cô muốn ám chỉ cái gì thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, mọi người nghe sẽ rất phiền phức, hơn nữa dễ dàng mất khẩu vị."

Đây là lần đầu tiên Ninh Miễn ở trước mặt người thân biểu lộ cảm xúc ra ngoài, từ trước tới nay anh vẫn luôn ôn hòa lễ độ làm cho người ta không tìm ra nửa điểm sai lầm, nhưng hôm nay lại mở miệng giáo huấn Dư Lộ, thiếu chút nữa đã trực tiếp nói Dư Lộ là một bà tám thích nói ba nói bốn.

DTV

Dư Lộ cứ em em một lúc cũng không nói ra được nguyên nhân.

"Em cũng chỉ là có ý tốt, nhưng mà nếu mọi người đã không hoan nghênh em, vậy tốt hơn hết là em nên về nhà."

Cô ta chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát, miễn cho không thể nghe được tiếng mặt mũi rơi xuống đất. Tại sao Ninh Miễn lại có thể như vậy chứ?

Dư Lộ một hơi chạy ra ngoài, từ bỏ ý định cùng bọn họ ăn cơm mà đi về nhà. Về phần nguyên nhân cô ta rời đi, Ninh Miễn nhất định phải giải thích cặn kẽ. Nhà họ Dư, còn có cha, bọn họ đều có thể phân biệt rõ đúng sai, đến lúc đó chuyện này nhất định phải cho cô ta một lời giải thích.

Ít nhất lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì, Kỳ Thao đối với Dư Tương rất đặc biệt, nếu như hai người này ở cùng nhau, vậy nhà họ Ninh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho người đã đội mũ xanh cho Ninh Miễn.

Dư Tương kỳ quái nhìn về phía Ninh Miễn, sao anh lại đột nhiên nói nhiều như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tỏ tình đã mở ra sức lực cuồng dã, cho nên cái gì anh cũng không kìm nén được?

Thấy cô nhìn mình như vậy, tâm tình tồi tệ của Ninh Miễn dần dần được giải tỏa, cười cười với cô, không có một chút lo lắng của người nhà mẹ đẻ Dư Tương.

Đối với việc Dư Lộ đột nhiên rời đi, ngoài kinh ngạc ra thì Dư Uy cũng không có cố ý đuổi theo, ngược lại chu đáo hỏi Lạc Hải Đường muốn ăn cái gì.

Bốn người ăn một bữa no nê, Dư Uy giữ lời hứa trả tiền, sau khi thanh toán xong, anh ta ân cần đưa Lạc Hải Đường đến trạm xe buýt, còn Dư Tương và Ninh Miễn đi bộ trở về bệnh viện.

Trên đường đi, Dư Tương thật sự nhịn không được tò mò: "Sao anh lại không khách khí với Dư Lộ như vậy?"

Ninh Miễn rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Em còn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của anh."

"Vấn đề gì?"

Cũng may đầu óc của Dư Tương cũng đủ dùng, rất nhanh đã nhớ tới lúc trở về sau khi thăm cha Kỳ, Ninh Miễn hỏi, em thích đối tượng kết hôn như thế nào?

"Em có thể trả lời rằng em không muốn kết hôn không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-337.html.]

Ninh Miễn sững người, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, cũng tự đưa đáp án của mình: "Tại sao anh lại phải khách khí với cô ta? Hơn nữa, rõ ràng cô ta có mưu đồ bất chính, làm sao anh có thể để cho cô ta tiếp tục nói tiếp nữa?"

Dư Tương nháy mắt mấy cái: "Cô ta chính là bảo bối tâm can của cha em, nói không chừng anh sẽ bị lão Thái Sơn thu thập một trận, chuẩn bị xong chưa?"

Ninh Miễn tràn đầy vẻ lưu manh: "Không có, anh mặc kệ cô ta là bảo bối tâm can của ai, nhưng cô ta không thể khi dễ anh…"

Nói được một nửa, chợt nhớ tới Dư Tương lên án anh miệng lưỡi trơn tru nên giữ lại nửa câu sau trong lòng, anh không cho phép người khác bắt nạt tâm can bảo bối của anh, cho dù tình cảm của Dư Tương đối với anh như thế nào.

Dư Tương vừa nghe đã hiểu, ngáp một cái hỏi: "Anh không thích cha em sao?"

Ninh Miễn né tránh mà không trả lời: "Cha là người mà anh kính trọng."

"Ví dụ như?"

"Giáo viên trong trường cũng là người mà anh tôn trọng."

Đây là sự phân chia của anh đối với Dư Kiến Kỳ, sự kính trọng này không phải tồn tại bởi vì những ràng buộc của quy tắc trong thế giới, mà là không thể không tồn tại sự kính trọng.

Ninh Miễn sợ rằng cô cảm thấy mình quá lạnh lùng, đổi giọng nói: "Ông ấy đối xử tốt với anh, anh cũng sẽ hiếu thảo với ông ấy."

Đó là tất cả.

Dư Tương nghe xong liên tục xua tay nói: "Nhà em yêu cầu con rể bình thường, nghĩ đến ba tôi cũng không quan tâm cậu nghĩ thế nào."

Hai người lại nói những chuyện không liên quan, Dư Tương lại ngáp một cái, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nói đáp án trong lòng cho Ninh Miễn.

"Em thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không biết phải chọn người thế nào, không có đường nét."

Ninh Miễn đột nhiên nở nụ cười, mặt mày cong cong, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Chỉ cần thật sự không có ai, điều đó có nghĩa là cô ấy là duy nhất, nếu lúc đầu cô không muốn thì sẽ ra sức rời khỏi anh đúng không?

Dư Tương thoáng nhìn thấy nụ cười của anh, không khỏi nói thầm, người này lại đang suy nghĩ cái gì?

Bình Luận (0)
Comment