Từ sau khi bọn họ dọn ra ngoài, cứ cách một khoảng thời gian là phải tới ăn cùng bà cụ bữa cơm. Năm nay bà cụ Ninh đã vào viện hai lần rồi. Ốm đau bệnh tật thì chuyện mong chờ nhất là được nhìn thấy chắt trai cục cưng. Huống chi Ninh Miễn còn là đứa cháu mà bà yêu thương nhất.
Vả lại, năm trước khi hai người kết hôn thì người lớn, nhất là Chu Cầm Vận đã thề son sắt cam đoan việc con cái tùy bọn họ lên kế hoạch. Chu Cầm Vận không vội vàng gì, chưa bao giờ giục giã hai người. Bây giờ nói bà cụ Ninh nói một đằng làm một nẻo cũng không đúng lắm. Tâm trạng của bà cụ Ninh cũng chỉ là tâm trạng bình thường của con người mà thôi.
Dư Tương không khỏi cảm thấy may mắn. May mà trước kia bọn họ đã chuyển từ bên nhà bà sang đây rồi. Nếu không chắc chắn cô sẽ bị giục sinh ngay trước mặt, độ khó của việc tạo người từ hư không là cực khó đấy.
"Anh có muốn thúc giục anh cả mau sinh con đi không? Có một đứa nhỏ dời sự chú ý đi cũng tốt mà."
Dư Tương rất sợ bà cụ sẽ dùng tình cảm ra để áp đặt, thế nên thà c.h.ế.t chùm còn hơn c.h.ế.t một mình. Anh họ cả Ninh Hi và chị dâu còn cưới sớm hơn bọn họ nữa kìa.
Ninh Miễn xoa xoa chỗ giữa lông mày rồi đưa ra một đáp án không phải quá tuyệt: "Thật ra năm nay chị dâu đã mang thai rồi, nhưng mà lại không giữ được. Bác sĩ bảo cơ thể chị ấy không tốt lắm. Mấy người bác gái cả đều gạt bà cụ không dám nói ra. Vừa rồi anh gọi cho anh cả cũng mới biết được chuyện này."
"Hả?"
"Anh đã giục Ninh Triệt nhanh kết hôn rồi. Gần đây bà nội đang bận rộn giới thiệu đối tượng cho anh ấy. Em không cần để ý mấy chuyện này đâu."
Dư Tương ừ một tiếng. Cô luôn có cảm giác như mình đang làm chậm trễ thanh xuân của người khác vậy.
"Nếu em cứ luôn lừa gạt như vậy thì chẳng phải anh vẫn sẽ không có con à?"
Ninh Miễn liếc xéo cô một cái rồi nghiến răng nghiến lợi đáp: "Chẳng phải anh vẫn đang cố gắng đây à. Chuyện con cái khoan hãy bàn. Anh phải để ý đến mẹ nó trước đã. Nếu biết trước hôm nay sẽ như vậy thì trước đây anh không nên khách khí với em như thế..."
Hối hận, cực kỳ hối hận.
Dư Tương cười khúc khích vui vẻ. Có thể nhìn thấy một mặt này của anh cũng rất đáng giá rồi. Cô còn thêm mắm dặm muối rồi nói: "Có khi lúc ấy em đã bằng lòng phim giả tình thật với anh rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-346.html.]
Ninh Miễn thật sự hết nhịn nổi rồi. Anh thò tay xoa xoa hai má cực kỳ co giãn của cô: "Em đừng có ép anh phải biến thành cầm thú."
"... Em tin anh mà."
Anh im lặng rất lâu sau đó rít ra từng chữ: "Anh không tin bản thân."
Dư Tương vẫn cười nhưng trong lòng lại hơi buồn phiền. Bọn họ đều đang vờn nhau ngoài rìa, chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ở trung tâm. Trông Ninh Miễn có vẻ rất tin tưởng cô nên lời nói đã tới bên miệng cô lại chưa thể nói ra được.
Chỉ là nói đến chủ đề sinh con thì hẳn là có người còn bị thúc giục ác hơn nhỉ?
Mẹ của Hứa Chấn Uyên đã gọi điện thoại tới nhà họ Dư nói bóng nói gió hỏi Lâm Bảo Chi tại sao Dư Lộ còn chưa mang thai rồi.
"Bà thông gia à, hai đứa nhỏ này ở Yến Thành còn phải dựa vào mọi người quan tâm mới được. Nếu Lộ Lộ có con thì có phải bỏ việc nông ở nhà tôi cũng sẽ tới chăm sóc nó. Đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Hứa chúng tôi đấy. Bà nói có phải không?"
Lâm Bảo Chi nghe lời bà nói một cách mất kiên nhẫn nhưng cũng không thể thể hiện ra ngoài được nên chỉ đành bất đắc dĩ xác nhận: "Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đứa bé."
Mẹ Hứa không vừa lòng lắm: "Bình thường cơ thể Lộ Lộ thế nào? Không phải thể hàn đấy chứ? Ở nông thôn chúng tôi cũng có mấy bài thuốc không tồi. Nếu cần thì tôi có thể mua chút thảo dược gửi qua cho nó. Lần trước gọi điện thoại con bé nói tất cả đều tốt cả, tôi già rồi sợ con bé không chăm sóc tốt cho bản thân nên còn định gọi điện thêm, ai ngờ lại là điện thoại công cộng nên muốn dặn dò thêm hai ba câu cũng không nói được..."
Cuối cùng Lâm Bảo Chi cũng nghe ra ý đồ của bà, phải dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng để đáp lại: "Cơ thể nó không có vấn đề gì cả, bình thường cũng rất khỏe mạnh. Như thế này đi, mấy ngày này Lộ Lộ cũng không về nhà tôi. Tôi sẽ cho bà số điện thoại của văn phòng nó. Bà gọi qua đó hỏi chút xem có thể nói với nó không nhé."
"Được được được."
DTV
Mẹ Hứa rất hài lòng. Trước kia bà muốn con dâu cho số điện thoại ở chỗ làm nhưng cô ta không chịu cho, nói là sợ đồng nghiệp biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Bà muốn nói với Dư Lộ thêm chút chuyện cũng chưa tìm được lúc nói, bây giờ cuối cùng cũng lấy được.
Cưới nhau đã ba tháng rồi mà trên người vẫn chưa có tin tức gì. Không phải là mấy cô gái trong thành phố không muốn sinh con đấy chứ?
Khó mà làm được thế lắm. Bây giờ ngay cả ở nông thôn cũng đã bắt đầu tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình phải sinh ít con rồi. Chắc chắn trong thành phố càng nghiêm khắc hơn, chắc chắn bà phải để đôi vợ chồng son nắm chắc thời gian mới được.