Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 370

Dư Tương tỉnh táo ngay lập tức, nhìn chằm chằm người đã tỉnh dậy từ lâu, còn đang mỉm cười nhìn cô.

“Anh… sao không dậy đi làm đi?”

Ninh Miễn thấy cô phản kháng thì thu tay lại, đầu ngón tay vô tội còn lướt qua da thịt cô.

Dư Tương, người vẫn đang trong trạng thái mẫn cảm bỗng co người lại, nhớ tới sự điên cuồng tối hôm qua thì ai oán nhắm mắt lại.

“Có chỗ nào không thoải mái không? Hay là xin nghỉ hôm nay đi.”

“Không cần.”

Ninh Miễn khẽ thở dài: “Được rồi.”

Anh xốc chăn lên rồi bước xuống giường, đứng trước tủ đồ chọn quần áo. Dư Tương quay đầu nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ phi lễ chớ nhìn lại nhìn chằm chằm không khách khí. Sau lưng anh vẫn còn vết cào, nhưng không rõ ràng lắm, sau khi mặc quần áo thì đã khôi phục lại vẻ quân tử sạch sẽ trước kia.

“Anh đi làm cơm sáng nhé.”

“Vâng.”

Tối hôm qua Dư Tương đã tắm rửa sạch sẽ, trên người chỉ mặc một bộ nội y đơn giản. Sau khi anh đóng cửa lại, cô cũng thoải mái rời giường thay quần áo.

Sau đó mở cửa đi rửa mặt, mùi hương thức ăn đã bay tới từ phòng bếp. Dư Tương rửa mặt xong thì tới giúp anh, vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng hai người họ đã thân thiết với nhau từ lâu, không xấu hổ đến mức không dám nhìn đối phương.

Sự bình tĩnh tự nhiên của cô làm niềm vui trong lòng Ninh Miễn giảm xuống từng chút một, mãi đến khi nhìn thấy vành tai đỏ hồng của cô thì lại nở nụ cười.

Bữa sáng hôm nay không khác gì mấy với ngày thường, hai người cùng nhau ra ngoài, xe đạp của Dư Tương vẫn còn ở tiệm sửa xe nên Ninh Miễn đưa cô tới trường học.

Trước khi ra cửa, Ninh Miễn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: “Buổi chiều em có tiết thể dục, sáng nay học xong em lấy lý do không khỏe để xin nghỉ đi. Anh sẽ qua trường học đón em, lúc đó chúng ta cùng tới Cục Công an.

“Được.”

Trên con đường hướng về phía mặt trời mọc, Dư Tương vừa ngáp vừa nhìn phong cảnh lướt về phía sau, còn Ninh Miễn ở đằng trước lại không giấu được sự vui vẻ.

Ninh Miễn dừng xe ở trước cổng trường Đại học Yến Thành, Dư Tương nhảy xuống, anh xuýt xoa một tiếng, nhíu mày nói:

“Này, cơ thể em đang không thoải mái thì phải ngoan chứ, vẫn còn sớm, đừng có sốt ruột quá.”

Dư Tương bĩu môi không nói gì, làn da trắng trẻo hồng hào như sứ, ánh mắt đang thầm lên án anh.

Ninh Miễn sờ mũi, đưa chiếc cặp sách treo ở tay lái cho cô: “Trưa nay anh sẽ chờ em ở đây, em đừng sốt ruột, cứ từ từ mà đi.”

“Vâng.”

Ninh Miễn nhìn cô chằm chằm: “Anh đi nhé.”

Dư Tương không lưu luyến chút nào: “Xuỳ xuỳ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-370.html.]

Ninh Miễn bật cười, nhìn cô xoay người đi vào sân trường rồi mới đạp xe rời đi. Nụ cười trên môi dần tắt nhưng khát khao trong mắt vẫn tràn đầy.

Khoảng cách hai người đã xa, Trường Phong lại xuất hiện.

Dư Tương hỏi đồ ăn tối hôm qua có vấn đề không: “Cậu nói thật đi, đừng có lừa tôi.”

Trường Phong rất cẩn thận, chỉ hận không thể chỉ tay lên trời bày tỏ lòng trung thành: “Chắc là không có vấn đề, bởi vì tôi không phát hiện ra nếu chỉ có một lượng nhỏ. Nhưng tối hôm qua cô đã chạm với viên kẹo sữa đã mở vỏ nên có thể trên tay đã dính thuốc. Nếu không cho vào miệng thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy là vẫn có thể có vấn đề?”

DTV

“Phải, mà có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Dư Tương tạm thời không định kể việc riêng tư của mình với một thứ mà cô không biết là gì, có lẽ hàm lượng thuốc ở trong kẹo quá nhiều nên Trường Phong mới phát hiện ra được.

Thế nên trước mắt người sai vẫn là Dư Lộ, nếu Trường Phong dám lừa cô, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho cậu ta.



Lúc tới cục cảnh sát thì đã là mười một giờ trưa rồi. Ninh Miễn cũng cố ý xin nghỉ phép để tới cục cảnh sát cùng Dư Tương.

Đã qua một đêm cùng cả buổi sáng nên thân phận của hai tên côn đồ đã được thẩm vấn rõ ràng. Nhưng sau khi bọn họ tới cục cảnh sát thì người cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn hai tên côn đồ kia đã nghỉ ngơi, còn cảnh sát làm ca sáng lại chưa được biết nguyên nhân đầy đủ.

"Bọn họ cứ khăng khăng là không có ai sai khiến sao?"

Cảnh sát gật đầu nhưng ánh mắt lại né tránh, trông có vẻ cũng không chắc chắn lắm.

Dư Tương và Ninh Miễn liếc nhìn nhau. Xem ra tối hôm qua bọn họ để lại đường lui là một quyết định sáng suốt.

"Hay là hỏi Dư Uy một chút xem anh ấy có thể hỏi ra điều gì hay không?"

"Anh ấy không làm việc ở bên này, vẫn nên để anh làm cho."

Ninh Miễn nghĩ nghĩ rồi xoay người đi tới buồng điện thoại đối diện với cục cảnh sát. Điện thoại nhanh chóng được thông qua. Anh kể lại tình huống rồi lẳng lặng chờ đợi lời đáp lại.

Đầu bên kia nhanh chóng hồi đáp sau đó Ninh Miễn lại mang cô về cục cảnh sát. Cảnh sát vừa trả lời lúc nãy đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chú cảnh sát lớn tuổi hơn ra tiếp đón bọn họ.

"Sáng hôm nay tôi đã tách hai người kia ra thẩm vấn riêng rồi. Một người to gan ngậm chặt miệng không chịu nói rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Người còn lại nhát gan mới dọa một chút đã nói là bị người khác sai khiến, muốn bọn họ đi dọa đồng chí Dư."

Ninh Miễn lập tức nhíu mày lại: "Là ai?"

"Lâm Táp."

Dư Tương lặp lại cái tên đó một lần, cứ cảm thấy hơi quen tai: "Người đó là ai vậy?"

Ninh Miễn bất đắc dĩ nói cho cô biết hai từ mấu chốt: "Bỏ nhà ra đi, quầy len sợi."

Bình Luận (0)
Comment