Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 392

Lúc này Dư Tương mới để ý đến cần tây được chế biến theo cách mà cô thích nhất, lá cần tây rửa sạch thái nhỏ để sang một bên là sáng mai có thể trực tiếp chiên bánh trứng, còn người làm tất cả những việc này thì đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thịt ba chỉ béo ngậy trong chảo, biểu cảm ánh mắt và lông mày còn nghiêm túc hơn lúc vẽ bản thiết kế, quân tử thanh liêm nhiễm mùi khói lửa…

Nếu bồi dưỡng ra một người đàn ông toàn diện, cuối cùng không phải là của cô, ôi, bỏ đi bỏ đi, ít nhất thì bây giờ cô vẫn còn đang dùng.

Dọn bữa tối ra, Dư Tương ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Mi mắt Ninh Miễn cong cong: "Cũng không tệ nhỉ?"

"Lần này ngon." Ác ý tỏ vẻ đáng yêu.

"Đây lại là phương ngữ ở đâu?"

Dư Tương xoa bụng: "Đoán xem?"

Ninh Miễn lắc đầu, bắt đầu thu dọn chén đĩa, thấy cô cười vui vẻ, khóe miệng bản thân cũng không ngừng nở nụ cười.

"Để em đi, anh nấu ăn thì em rửa chén."

"Được."

Dư Tương ngâm nga một bài hát rồi đi vào bếp.

Ninh Miễn lại nhìn cuộn len màu xám đen, nó vẫn nằm ở chỗ cũ không ai quan tâm, nhưng từ khi Dư Tương trở về đến giờ cũng không nhắc đến sẽ dùng nó để làm gì.

Mười phút sau, Dư Tương đi ra từ phòng bếp, giũ bọt nước trên tay, nhảy đến chỗ khăn lông lau khô tay, đồng thời nhìn khắp nơi.

"Tìm cái gì đó?"

"Cặp của em."

Ninh Miễn chỉ vào chiếc tủ chân thấp ở cửa ra vào, lúc này Dư Tương mới nhớ tới, xách cặp đi vào phòng sách, nhưng không trực tiếp ngồi xuống, mà đứng dựa vào tường tiêu hóa thức ăn, cơ thể cô không quá thoải mái, lười xuống cầu thang. Đứng một lúc xem như luyện tập.

Hai mươi phút sau thì ngồi làm bài, bắt đầu đọc đại số tuyến tính, Ninh Miễn vào từ lúc nào cũng không hay biết.

Bầu không khí trong nhà rất tốt, Ninh Miễn cũng lấy một cuốn sách về kiến ​​trúc chậm rãi đọc, đọc mệt liền dời mắt đi, nhìn Dư Tương đang cau mày với tờ giấy nháp, viết viết vẽ vẽ một lúc, rất nhanh liền thả lỏng chân mày, dường như đã giải quyết được một vấn đề rất lớn, anh nhìn rất nhập thần, như lạc vào cõi thần tiên.

Thật ra lúc tới đây, Ninh Miễn vốn hứng thú muốn nghiên cứu nhất chính là kiến ​​trúc, nhưng sau đó, Dư Tương lọt vào tầm mắt của anh, dễ dàng cướp đi ánh nhìn của anh.

Từ kiêu ngạo chờ đợi cô hài lòng, đến bây giờ thận trọng từng li từng tí, dường như cuộc sống độc thân vẫn còn rất dài…

DTV

Ninh Miễn khẽ thở dài, không ngờ Dư Tương lại phát hiện ra anh đang phân tâm.

"Anh làm sao vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-392.html.]

Bài tập của Dư Tương đã sắp làm xong, sau khi hoạt động cơ thể xong liền chuẩn bị thu dọn sách vở rồi tắm rửa đi ngủ, nhưng Ninh Miễn lại thở dài, cô không thể không quan tâm không hỏi han.

"Không sao, viết xong?"

"Đúng vậy."

Tâm trạng của Dư Tương rất thoải mái, sau khi giải quyết một vấn đề khó khăn, càng lúc càng cảm thấy đại số tuyến tính rất thú vị, trên thế giới này có rất nhiều điều khó tin, nhưng toán học có logic và quy tắc riêng của nó, vĩnh viễn không bao giờ đi chệch hướng.

Ninh Miễn cũng cất sách vào: "Anh không sao, em đi rửa mặt trước đi."

"Được thôi."

Dư Tương cất cặp sách trở lại tủ chân thấp ở cạnh cửa, sáng mai đi ra ngoài tiện tay mang theo thì nhất định sẽ không quên, trong lúc vô tình liền nhìn thấy cuộn len trên sô pha, vỗ trán một cái, suýt chút nữa đã quên mất thứ này, cầm lấy cuộn len đi vào phòng ngủ của chính mình, khi đi ngang qua phòng sách thì đúng lúc nhìn thấy Ninh Miễn ngẩng đầu nhìn qua.

Ngây ngốc ở đằng đó làm gì?

Dư Tương không hỏi nhiều, đặt cuộn lên trên bàn trong phòng ngủ rồi đi rửa mặt.

Ninh Miễn rất dè dặt, có có thể không để lộ chút khát khao nào trên mặt, sau đó lại cảm thấy ngồi trong phòng sách cũng không phải cách hay, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chen chúc nhau rửa mặt.

Anh đánh răng, Dư Tương nghiêm túc rửa mặt.

Đợi bọn họ đều sảng khoái trở lại phòng ngủ chính, Dư Tương ngồi ở đối diện gương thoa kem dưỡng da mặt.

Ninh Miễn nhìn thấy len thì làm bộ như không để ý, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Em mua sợi len làm gì?"

Màu này chắc chắn Dư Tương không dùng, cô thích màu tươi sáng.

Dư Tương chẳng hề để ý mà quay đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Làm áo len cho cha em."

"Hả?"

Ninh Miễn không giấu nổi sự kinh ngạc, còn có sự mất mát không nói nên lời, giả bộ tự nhiên nói: "Ồ, anh còn tưởng là làm cho anh, anh quên đến nhà bà nội lấy lại chiếc áo len đã mặc lúc trước về rồi."

Dư Tương vỗ mặt xong, trên tay vẫn còn dư kem dưỡng màu trắng, chen vào ngồi trên giường với ai, đưa tay xoa xoa lung tung trên mặt của anh, anh không kịp phản ứng, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Trước khi cô rút tay lại, liền kéo cô tới bên người, bởi vì cô cười không giống bình thường, hơn nữa, khả năng Dư Tương đan áo len cho Dư Kiến Kỳ chắc không lớn nhỉ?

"Dư Tương..."

Dư Tương dựa lên trên vai anh, mỉm cười hỏi: "Anh thiếu áo len à?"

Ninh Miễn lập tức hiểu rõ, vừa rồi quả thật là đang trêu chọc anh, nhưng anh vậy mà lại không bình tĩnh, vì thế liềm tức giận hôn cô, ôm cô ngã xuống giường, mà Dư Tương cũng vô cùng hợp tác, để anh đè lên, đón nhận nụ hôn của anh.

Bình Luận (0)
Comment