Ninh Miễn cười khẽ: "Hai ngày nữa con trai của lãnh đạo sẽ kết hôn, mời chúng ta đi tham dự, đúng lúc là chủ nhật, em muốn đi không?"
Dư Tương do dự một chút: "Được thôi."
Vốn đã nói với Lạc Hải Đường là chủ nhật sẽ đi mua sắm, nhưng bây giờ cô đã mua sợi len, giữa lựa chọn đi mua sắm với Lạc Hải Đường và đi tham gia xã giao với Ninh Miễn, sự cân bằng của Dư Tương có chút chênh lệch.
Trong một năm bọn họ kết hôn, ngoại trừ tiệc cưới ra, thời gian còn lại rất ít dính dáng đến vòng quan hệ xã hội, bình thường đám cưới đám tang của đồng nghiệp trong đơn vị Ninh Miễn đều là anh một mình đích thân đi dự, đây là lần đầu tiên anh mở miệng mời, huống chi lúc trước làm nền nhiều như vậy, Dư Tương không có lý do nào để từ chối.
Nếu đã đồng ý sẽ đi, thì cô phải dùng thân phận vợ của anh để giao lưu, ràng buộc giữa hai người sẽ càng thêm sâu đậm.
Ninh Miễn đã suy tính không ít, anh muốn khiến Dư Tương dần quen với thân phận này, cho dù là ếch nấu nước sôi thì cũng phải giữ vợ ở lại trong nhà của mình.
Đan áo len chưa đầy một tiếng, Ninh Miễn liền nhắc Dư Tương dừng tay, tất cả đèn trong phòng ngủ đều được bật lên, nhưng nhìn chằm chằm thời gian dài, sẽ không tốt cho mắt.
Vì chủ nhật phải ra ngoài xã giao, thứ bảy tan học, hai người liền đến nhà bà cụ Ninh, ăn tối với bà cụ Ninh, tiện thể lấy quần áo ở đó về nhà mới.
Nửa đường, hai người gặp được bà ngoại Lâm, bà nhìn thấy hai người vô cùng hòa hợp liền rất vui.
"Trùng hợp thế, hai đứa cùng nhau đến à?"
Giờ tan học tan làm của hai người không trùng nhau, nhưng Ninh Miễn tan làm sẽ đi ngang qua Đại học Yến Thành, nếu như cố ý đón người thì cũng không phải không được.
Dư Tương mỉm cười, cho bà cụ một đáp án vừa lòng: "Anh ấy tan làm đúng lúc đi ngang qua trường học của cháu, liền đợi một lúc."
DTV
Thật ra, cô vừa ra khỏi trường đã nhìn thấy Ninh Miễn, cũng không biết anh đã đợi ở đó bao lâu, Lạc Hải Đường tan học đi cùng cô vô cùng ghen tị, bởi vì công việc của Dư Uy rất bận, nên rất ít khi đến trường đón cô tan học.
Ninh Miễn quan tâm gọi: "Bà ngoại, chúng cháu đã bàn sẽ cùng nhau đến, giọng nói của bà không đúng, có phải bị cảm rồi không?"
Bà ngoại Lâm bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, hai ngày nay nhiệt độ đang hạ xuống, các cháu nên mặc thêm nhiều quần áo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-394.html.]
Bà còn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Dư Tương nhìn ra, liền giao xe đạp cho Ninh Miễn: "Anh đến nhà bà nội trước đi, em nói chuyện với bà ngoại một lát."
"Ừ."
Ninh Miễn không phàn nàn câu nào đẩy hai chiếc xe đạp rời đi, mỉm cười dịu dàng, dường như không có chút bất mãn nào.
Dư Tương tiến lên nắm lấy cánh tay của bà ngoại Lâm, cười nói: "Bà ngoại, cháu đến nhà bà một lát nhé?"
Bà ngoại Lâm gật đầu: "Vừa rồi cháu không khách sáo gì cả, chúng ta cũng không phải nói điều gì đáng xấu hổ, bà chỉ muốn tùy tiện nói chuyện với cháu mà thôi."
Thật ra, vẫn là không muốn Ninh Miễn nghe thấy, dù sao cũng là chuyện xấu xa của nhà bọn họ, còn chuyện Dư Tương nghe xong có nói cho Ninh Miễn hay không, thì bà cũng không cản được, chỉ là không muốn trở nên khó coi ở trước mặt tiểu bối.
"Được rồi, bà ngoại mai nói đi, có phải là về Dư Lộ không?"
"... Phải."
Bà ngoại Lâm nhắc đến chuyện này liền muốn thở dài, chỉ trong vòng một năm, cô cháu ngoại ngoan ngoãn xinh đẹp của bà đã thay đổi hoàn toàn, mà Dư Tương khi còn nhỏ trông không đáng tin cậy thì lớn lên lại khá tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp với Ninh Miễn.
"Ngày hôm qua Hứa Chấn Nguyên trở về Yến Thành, tối hôm đó liền trở lại quân doanh, trước khi nó về còn tới gặp mẹ cháu, nói bây giờ Dư Lộ ở Côn Xuyên không có vấn đề gì, kêu chúng ta đừng lo lắng, cha mẹ cháu bởi vì chuyện này mà ầm ĩ một trận, bà nghĩ là, nếu như cháu có thời gian thì hãy về thăm mẹ, nói chuyện với nó, còn có bạn gái của Dư Uy cũng gọi đến cùng đi, để nó vui vẻ một chút, đỡ phải để nó mỗi ngày phải đối mặt với vẻ cứng đầu của cha cháu, tức giận suốt sẽ không tốt cho sức khỏe."
Bà ngoại Lâm cũng không có yêu cầu quá cao đối với cháu ngoại, nếu như ông cụ Bùi vẫn còn muốn cháu trai để cả nhà vẻ vang, thì bà chỉ cần bọn nhỏ ngoan ngoãn, không cần phải hiếu thuận với bọn họ, chỉ cần từng đứa cháu đều hiếu kính cha mẹ là được.
Bà yêu thương Dư Tương, lại càng yêu thương con gái ruột là Lâm Bảo Chi, chỉ là tuổi tác quá cao để bày tỏ và cũng không thể bày tỏ, huống chi trong lòng Lâm Bảo Chi cũng quan tâm đến con gái ruột của mình nhiều hơn, bà không đành lòng nhìn Lâm Bảo Chi cả ngày mặt mày ủ dột, liền đi nhắc nhở Dư Tương một chút.
"Bà nói với mẹ cháu cũng không có hiệu quả bằng cháu nói, đừng để nó nghĩ đến chuyện này nữa."
Đây là cách duy nhất, trong lòng bà ngoại Lâm biết Dư Lộ không thể quay lại được nữa, cho dù sau này có nhận ra sai lầm rồi thay đổi tốt hơn, thì cũng vô dụng với vấn đề trước mắt.