Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 397



Hơn nữa ngày nay rất chú trọng tình cảm kín đáo, vợ chồng ra ngoài không nắm tay nhau, ở nhà cũng đều ở trong phòng riêng, gắp thức ăn trên bàn ăn là một hành động trang trọng thể hiện tình cảm, Ninh Miễn làm như thế, thì năm sau bọn họ liền có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc bình chọn cặp vợ chồng kiểu mẫu nhỉ?

Lỡ đâu sau này cô nhất quyết đòi ly hôn thì chẳng phải cô sẽ trở thành người phụ nữ bạc tình à? Áp lực đám đông quá lớn!

Có phải Ninh Miễn đang giở trò gì không? Chỉ số thể hiện tình cảm quá cao rồi!

Dư Tương không xác định nhìn anh, Ninh Miễn nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi: Có phải vẫn còn muốn ăn cánh gà không? Ông bà nội đều không ăn nên em có thể ăn...

Gà quay chỉ có hai miếng cánh gà, Dư Tương ăn một miếng, ăn thêm miếng nữa thì không tốt lắm, không được! Cô không phải không biết xấu hổ! Dư Tương vội vàng kéo vạt áo xuống gầm bàn, sợ không đủ uy hiếp, cách quần áo ngắt da thịt mềm mại ở phần thắt lưng của anh, cho đến khi sắc mặt Ninh Miễn biến đổi, liền bỏ miếng cánh gà còn lại vào bát của chính anh.

Dư Tương vội vàng ăn hết cơm, sau đó không ăn nữa.

Bà cụ Ninh kinh ngạc hỏi: "Tương Tương, có phải hôm nay không có món cháu muốn ăn không? Bà thấy là cháu lại giảm cân rồi, bây giờ đang là mùa thu tích chất béo, lần sau kêu Tiểu Hạnh làm món thịt vịt thố cho cháu ăn nhé?"

Không cháu cách nào khác, Dư Tương nói chuyện mình đã ăn xíu mại ra: "Bà nội, cháu đã ăn no rồi, là Ninh Miễn không muốn để cháu ăn nhiều, anh ấy chê cháu béo!"

Có gan thì tiếp lời?

Ninh Miễn ho khan: "... Cháu không có."

Anh làm sao có thể không nhìn ra sự khiêu khích trong mắt cô, cân nhắc thấy lửa đã đủ rồi, anh không dám đổ thêm dầu vào lửa, sợ cô trở mặt.

Bà cụ Ninh cười lắc đầu: "Tiểu Miễn làm sao có thể không thích cháu được, cháu vốn không béo chút nào, lúc trước bà còn béo hơn cháu rất nhiều, nếu nó dám nói cháu như thế, thì cháu liền nói cho bà nội, bà nội sẽ đánh nó!"

"Vâng ạ!"

Bữa tối vui vẻ kết thúc, bọn họ mang theo quần áo và thức ăn lặt vặt dì Hạnh chuẩn bị cho, rồi lên đường về nhà trước ánh mắt miễn cưỡng của bà cụ Ninh và tiếng sủa của Quyển Quyển.

Trời tối đường khó đi, đèn đường vẫn xem như sáng, Dư Tương và Ninh Miễn mỗi người đạp một xe, vừa đi vừa trò chuyện.

DTV

Ninh Miễn im lặng hơn rất nhiều so với lúc ngồi trên bàn ăn: "Bà nội gầy đi một chút rồi, sức khỏe cũng không tốt như trước."

Dư Tương cũng có cùng suy nghĩ: "Em nghĩ trong lòng bà nội cũng có áp lực. Chúng ta luôn lo lắng cho bệnh tình của bà, trong lòng bà nghĩ gì cũng không dám nói ra, chúng ta càng muốn bà giữ gìn sức khỏe, thì bà lại càng sợ khiến chúng ta lo lắng, nhưng có thể khiến tâm trạng của bà thoải mái một chút, như vậy sẽ tốt cho bệnh của bà nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-397.html.]

Trong nguyên văn sức khỏe của bà cụ Ninh không tốt cũng là bởi vì gia đình bất hòa, bây giờ đã tốt hơn so với nguyên văn, cũng không biết quỹ đạo của bà có biến đổi gì không, cho dù không thể cải thiện được bệnh tình, nhưng có thể khiến cho bà được sống vui vẻ hơn trong nửa cuộc đời còn lại.

"Ừm, vậy chúng ta thường xuyên đến thăm bà nội nhé?"

"Được."

Sau khi Dư Tương đồng ý mới cảm thấy hốt hoảng vì lại sụp hố, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Miễn, liền vứt bỏ hoài nghi, cho dù đó là hố, thì cô cũng sẵn sàng ở lại trong đó một thời gian.

"Đúng rồi, ngày mai đi dự tiệc cưới xong em muốn đến thăm mẹ em, anh đi không?"

Ninh Miễn nặng nề ho một tiếng: "Được, đi thăm mẹ chúng ta."

Dư Tương cố ý hỏi: "Có phải anh bị cảm rồi không? Đừng để lây cho em đó."

Ninh Miễn oán hận nhìn cô, cuối cùng không nói gì, đợi đến khi về nhà đóng cửa lại, anh bất ngờ anh xuất hiện ở phía sau bế cô lên sô pha, kề sát má vào má của cô thở ra: "Làm sao? Anh cảm thấy trước mắt chúng ta phải đồng cam cộng khổ nhỉ? Mà anh nói thấy em béo lúc nào, em có béo hơn nữa thì anh cũng có thể ôm em!"

Lời nói của anh hung tợn phô trương thanh thế, còn nói ra lời mà mới nãy anh chưa nói.

Dư Tương giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh, dùng tay đẩy sống mũi cao của anh nói: "Là anh xuất chiêu trước, mà chính anh nói chỉ cho em ăn hai viên xíu mại, chẳng phải là không muốn để em béo lên à?"

Ninh Miễn siết chặt lấy cô, không tránh không né: "Không phải em khen mũi của anh đẹp sao, nó gãy rồi thì em xem cái gì?”

"Em khen hồi nào?"

Ninh Miễn chỉ cười không nói, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô.

Dư Tương nhớ đến lúc nói mấy lời không thể nói kia, lại một lần nữa tự hỏi có phải đàn ông khai bao là luôn không có giới hạn như vậy hay không, cho nên mới nói đến nơi đó...

"Anh tránh ra, ta không hiểu, em không hiểu gì cả."

"Thật à?"

"Tất nhiên là thật rồi."

Tiếp tục dùng tay đẩy anh ra, vô thức tránh sống mũi thẳng tắp, thay vào đó là đẩy mặt.

Bình Luận (0)
Comment