Chu Tư Tề đứng trong gió lạnh, cuối cùng bị gió thổi tỉnh chút: “Phỉ Phỉ à, chúng ta về đi, đừng đứng đây nói chuyện nữa, sau này có cơ hội rồi nói tiếp vậy.”
Dư Tương nhướng chân mày lên: “Cái gì mà thời cơ tốt, đợi anh tìm cơ hội làm mai sao? Một người đàn ông sao lại có sở thích như vậy chứ, anh có chắc mình không phải do bà tám biến thành chứ?”
“Em!”
Chu Tư Tề chưa từng bị châm chọc khiêu khích như vậy bao giờ, nhưng Dư Tương lại không hề khách sáo, anh ta nghĩ không ra lý do để phản bác lại, tức giận quay người rời đi.
“Đợi đã, nếu như muốn đi thì cũng là chúng tôi đi, cục diện rối rắm này là do anh gây ra, anh đi rồi ai dọn dẹp đây.”
Ninh Miễn nắm lấy tay Dư Tương, ý bảo cô nhanh chóng rời khỏi đây, anh không còn nhẫn nại nữa, như thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa thì sẽ bị lây nhiễm, sợ sẽ trở thành người không bình thường giống họ.
“Đi thôi.”
Dư Tương không có ý kiến, trời lạnh thế này mà còn phải đối mặt nói chuyện với hai người trong não không có gì thì không thể nào nói rõ được, hơn nữa cô rất nghi ngờ EQ hay IQ đều được thừa hưởng từ Chu Cầm Vận vậy tại sao lại sinh ra được một đứa cháu trai như vậy chứ, có khi nào Chu Tư Tề không phải là con ruột của nhà họ Chu không?
Lúc nghĩ như vậy thì cô đã đi xa hơn, Ninh Miễn quay đầu nói với bốn người đang ngơ ngác kia: “Vợ tôi chỉ có một thôi, dù cho các người có suy nghĩ gì thì cứ giữ cho riêng mình đi, Chu Tư Tề nếu như anh thật sự thương cảm cho Lư Phỉ Phỉ thì tự anh đi quan tâm cô ta, đừng phiền đến tôi.”
Nếu không anh có thể khiến Chu Tư Tề vướng vào rắc rối.
Cuối cùng Chu Tư Tề đã tỉnh táo hơn, rõ ràng Ninh Miễn không chỉ nói không, sắc mặt anh ta trắng bệch lúng túng: “Tôi chỉ đùa thôi mà, không cần nghiêm túc đến vậy chứ?”
Nhưng hai người họ không hề trả lời, mặt khác hai người nhà họ Chu không hẹn mà cùng đứng ra xa, tránh để bị người này vạ lây.
Lư Phỉ Phỉ nhìn theo bóng lưng hai người dìu dắt nhau, dần dần cô ta tỉnh táo lại: “Tôi, không phải tôi muốn…”
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn giấc mộng của mình được trọn vẹn mà thôi, nhưng bị từ chối một lần, rồi lại bị đố kỵ khiến đầu óc lu mờ, bây giờ chắc chắn Ninh Miễn đã vô cùng ghét mình rồi đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-428.html.]
…
DTV
Hai người đi xa khỏi đó, Dư Tương mới hắng giọng gọi: “Anh Ninh Miễn à —”
Ninh Miễn đang lái xe đạo xém chút nữa là lạng tay lái vào rãnh cống, người cũng sẽ bị ngã vào đó, anh vội vàng tập trung lái xe, nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Dư Tương Tương, em đừng dọa anh có được không?”
“Như vậy đã bị dọa rồi à? Em thấy rất dễ nghe mà, sao nào, chỉ muốn nghe người khác gọi anh, không muốn nghe em gọi sao?”
Dư Tương nói xong thì chau mày, sao lại như đang ghen vậy?
Trước đến giờ Ninh Miễn luôn rất nhạy cảm với thứ này nhưng bây giờ lại nghe không hiểu, ngược lại còn rất chuyên tâm giải thích: “Anh đoán có lẽ Lư Phỉ Phỉ đã hỏi Chu Tư Vi về quá trình quen nhau của chúng ta nên cô ta mới có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, anh đã từng nói với cô ta rằng đừng gọi anh như vậy nữa, hơn nữa anh vốn dĩ không biết cô ta suy nghĩ thế nào nữa, rõ ràng chỉ là lúc nhỏ quen biết nhau mà thôi nhưng cô ta lại nghĩ được nhiều như vậy, anh trong sạch, anh bị oan đó.”
Dư Tương hừ lạnh: “Anh không cần giải thích với em tỉ mỉ như vậy, em chỉ tiện miệng hỏi thôi, sợ lúc đó anh thật sự vì gọi em là anh Ninh Miễn dễ nghe nên mới nể mặt em, em còn nhớ ban đầu anh vô cùng ghét em đấy.”
Ninh Miễn chột dạ hắng giọng: “Anh làm gì có.”
“Thật sao?”
“Cảm giác của em bị sai đấy, anh không hề ghét em chút nào.”
Nhiều nhất là không muốn thấy người này xuất hiện trước mặt mình thôi, nhưng lúc đó ai có thể ngờ được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Dư Tương cũng không tiếp tục tranh luận với anh nữa, nếu không sẽ có nguy cơ bị rơi xuống xe, vì thế cô yên lặng ngồi trên xe về nhà, đến dưới lầu đơn vị, hai người họ đi trong hành lang mênh mông, đèn trên hành lang hư rồi, hai người nắm tay nhau đi về trước.
Đột nhiên Ninh Miễn nhẹ nhàng nói: “Dư Tương, anh biết nên làm thế nào để nuôi dưỡng một đoạn tình cảm thật tốt, em tin anh, anh tuyệt đối không có ý lừa em đâu, anh sẽ tìm được cách để ở cạnh em, em cũng phải dạy anh nên làm thế nào để anh có thể trở thành người mà em thích, nhưng anh không biết dạy em thế nào…”
Để em yêu anh.
Dư Tương nghe hiểu ý trong câu nói lấp lửng của anh, bước chân cô khựng lại, bàn tay đột nhiên nắm chặt.