Thật ra tiếng Anh của Ninh Miễn không kém, Ninh Bồi Triều có xu hướng giao thiệp với ngoại quốc, biết nhiều thứ tiếng, lúc Chu Cầm Vận còn trẻ là tài nữ của chuyên ngành ngôn ngữ Anh, hai người xuất ngoại làm việc là chuyện thường gặp, Ninh Bồi Triều cũng chỉ mới về nước hai năm nay.
Bình thường Dư Tương không hề chú ý Ninh Miễn đọc sách gì, nhưng giờ xem ra, Ninh Miễn ở lại trong nước có hơi đáng tiếc.
Dư Tương lật từng cuốn sách nguyên văn trên kệ sách ra, cẩn thận đọc qua hết, cô có tiếng Anh căn bản, nhưng suy cho cùng đã qua nhiều năm thế rồi, đụng đến danh từ chuyên ngành cũng đực mặt ra, tuyệt nhiên không hiểu gì.
Cô trả sách lại chỗ cũ thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ, là Ninh Miễn đi làm về.
Thật ra cửa không khóa trong, nhưng Ninh Miễn có thói quen về đến nhà thì gõ cửa trước, chờ Dư Tương ra mở, buông tay cầm cặp và thức ăn xuống, cúi người thay giày, đi theo Dư Tương vào nhà ngồi lên sô pha.
“Đơn vị các anh không có cử người đi du học sao?”
“Có chứ, sao vậy em?”
Dư Tương chống cằm hỏi: “Vậy anh không được chọn sao?”
Nụ cười của Ninh Miễn không đổi, nhưng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Sao đột nhiên nói cái này vậy? Em có hứng thú với nước ngoài à?”
“Hơi hơi, dù gì nước ngoài khá tiên tiến, là em hỏi anh mà, anh trả lời câu hỏi của em trước.”
Ninh Miễn thành thật trả lời: “Mùa xuân năm nay có chọn, lúc đó chẳng phải anh gãy xương sao? Lúc lãnh đạo đơn vị hỏi anh, anh tạm không có cân nhắc, hơn nữa trong nước có hạng mục chưa làm xong, anh cảm thấy thời cơ chưa đủ chín muồi.”
Dư Tương chợt im lặng, cô vốn cho rằng thi thoảng hỏi vài câu có nội dung liên quan đến công việc của anh không tính là hiểu biết nửa vời, nhưng trên thực tế chuyện quan trọng như vậy mà cô tuyệt nhiên không hề hay biết, thậm chí cả người nhà họ Ninh cũng không nhắc đến chút nào.
“Là bỏ lỡ vì em.”
Ninh Miễn không cười nữa: “Sao lại vì em, rõ ràng là anh hết may mắn, nhưng không sao, sau này vẫn có cơ hội.”
Anh không phải người có thể vì tình trường phụ nữ mà từ bỏ mọi thứ, chỉ có điều khi ấy mọi chuyện quấn lấy nhau rối nùi, ý định xuất ngoại trong lòng không lớn, trong nhà cũng ủng hộ anh dưỡng sức khỏe mạnh rồi lại xem xét chuyện xuất ngoại.
“Anh có kế hoạch hết rồi, hơn nữa anh tin em sẽ ủng hộ anh, cha mẹ cũng không có ý kiến.”
Sự thật là Ninh Bồi Triều đã từng hỏi qua chuyện này rồi, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của Ninh Miễn, chuyện sớm một năm muộn một năm đối với anh mà nói không có khác biệt, lại nói hạng mục trong nước cũng rất quan trọng, anh không bằng lòng nửa đường từ bỏ tâm huyết của chính mình.
Đối với Dư Tương mà nói, Ninh Miễn đang tường thuật một chuyện rất bình thường, giống như đang cân nhắc phải đi siêu thị nào mua rau, cô hơi khó chịu, nên trách rằng anh không bàn bạc sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-432.html.]
Hình như cũng không phải, nhưng dưới tình huống là cô không biết chuyện, chuyện nên xảy ra vẫn chưa xảy ra, loại cảm giác mất kiểm soát vi diệu này khiến người ta cảm thấy không sung sướng gì cho cam.
DTV
“Anh định bao giờ đi?”
Ninh Miễn nhíu mày: “Anh vẫn chưa nghĩ xong, nhưng mẹ đã nhờ người làm hồ sơ của Cambridge cho anh rồi, có lẽ không có giáo viên chỉ đạo sẽ kém chút.”
Bỗng dưng Dư Tương tức giận: “Được thôi, anh có sắp xếp là được.”
“Vậy… Em có dự định không?”
“Vẫn chưa.”
Dư Tương mới lên năm hai, có thể nói còn chưa nắm bắt toàn diện tài liệu kiến thức trong nước, ra nước ngoài cũng khó theo kịp tiến độ với người ta, huống hồ chuyện cử đi du học này không phải chỉ xem xét một tình hình này.
Ninh Miễn ngẫm nghĩ: “Vậy em có suy nghĩ gì thì nói với anh, chúng ta cùng bàn, cũng có thể chuẩn bị sớm.”
Xuất ngoại du học chắc chắn phải đối diện với chia xa, chia xa tạm thời là vì tương lai tốt đẹp hơn, Ninh Miễn không thể luyến tiếc, nhưng đột nhiên cô hỏi thế này, sau khi nghĩ lại, hình như không dễ đến thế.
Vì để xác định tương lai vẫn có thể sở hữu cô vợ nhỏ của anh, anh chỉ có thể thử thăm dò cho đôi bên một lời ước định, vẫn luôn tránh né tiếp xúc là vấn đề lớn nhất giữa họ, Ninh Miễn có lòng kiên nhẫn chờ đợi, nhưng phải xác định trước, người là của anh.
Con diều muốn bay cao lên bầu trời, anh nguyện ý thả lỏng sợi dây trong tay nhưng tuyệt không cho phép đứt dây.
“Vâng.”
Cho dù vô cùng muốn cũng không thành.
Dường như Ninh Miễn nhìn ra tâm tư khác lạ của cô, rất nghiêm túc bày tỏ: “Dư Tương Tương, chuyện này đã qua rồi, lúc ấy không cần thương lượng chuyện này, nhưng nếu em cảm thấy không hài lòng, anh có thể nhận đánh nhận phạt.”
Anh cho rằng không cần tranh luận vì một chuyện không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Dư Tương nghiêng đầu: “Thật ạ?”
“… Thật.”
Sự thật là, lúc Dư Tương nở nụ cười như vậy, Ninh Miễn cảm thấy vẫn là lâm trận bỏ trốn ổn hơn, nhưng lần này anh cũng không muốn trốn, rất ngoan ngoãn tuân thủ lời hứa, tùy ý phạt.
Dư Tương ngồi vắt qua trên người anh, hai người mặt đối mặt.