Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 464



Sau khi học xong tiết buổi sáng, buổi chiều không có tiết nên Dư Tương chạy về nhà bà Ninh ăn chực. Dì Hạnh có thời khóa biểu của cô, biết hôm nay cô sẽ tới nên đã chuẩn bị xong cơm trưa thịnh soạn rồi.

Lúc cô đến nhà họ Ninh thì bà Ninh đang bận việc trong vườn hoa. Nhìn thấy Dư Tương tới đây, bà vội vàng ngoắc cô lại: "Tương Tương, cháu mau xem bông mẫu đơn này đi, nó sắp nở rồi này."

"Bà nội, để cháu giúp bà."

Kể từ khi có thời khóa biểu mới từ đầu năm nay, mỗi khi có thời gian nghỉ ngơi là Dư Tương lại tới nhà họ Ninh để ở cạnh hai ông bà. Bây giờ cô đang nhận lấy cái kéo mà bà Ninh đem cho để cắt tỉa lại mấy đóa hoa sắp nở.

Bà Ninh nhìn động tác của Dư Tương rồi cười. Hai người đều là người yêu hoa nên bà rất yên tâm với kỹ thuật của Dư Tương.

"Đúng rồi, Tương Tương à, bà vừa mới nhìn thấy con rùa nhỏ kia chui vào trong bụi hoa. Cháu đi tìm thử xem, để ý đừng có giẫm nhầm nó."

"Được."

Dư Tương xoay người vạch bụi hoa ra, nhìn thấy con rùa nhỏ đang nằm trong một góc sáng sủa râm mát, miệng ngậm một cánh hoa đào, đang không biết nên ăn kiểu gì.

Bà Ninh cũng hơi lo lắng: "Cái đầu của nó khi thì bình thường khi lại bất thường, còn lột da thường xuyên nữa. Mấy món ăn mà Tiểu Hạnh chuẩn bị nó không thích ăn, cũng không biết có phải di chứng sau lần bị Triệu Phương đá kia không."

Bà cụ vốn đã bệnh, nay lại thấy trạng thái của con rùa nhỏ không tốt nên cứ không nhịn được mà nghĩ nhiều.

Dư Tương cũng không xác định được. Quyển Quyển rất thích người bạn nhỏ này nên đương nhiên bọn họ sẽ có trách nhiệm với tình huống của con rùa nhỏ. Cô nói đơn giản: "Hay là cháu đi hỏi bác sĩ thú y một chút xem sao nhé? Hoặc là hỏi nhà ai nuôi rùa tốt cũng được."

Trường Phong đột nhiên login: "Kỳ Thao."

Dư Tương: "..."

Trường Phong: "Tôi luôn cảm thấy trong nhà Kỳ Thao có một con rùa. Trùng hợp kiểu gì mà cô cũng mua được một con rùa. Có phải anh ta cố ý nhét nó vào nhà cô không?"

"Tôi rất muốn mở cái sọ não của cậu ra để xem xem suy nghĩ của cậu như thế nào đấy. Anh ta có thể mua chuộc đứa nhỏ bán cá lúc ấy và khống chế để trong quán chỉ còn mỗi một con rùa à? Cậu đừng có nghĩ người ta thành biến thái như thế được không?"

Trường Phong nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy Kỳ Thao kỳ quái thật. Anh ta vốn dĩ không nên có quá nhiều lần cùng xuất hiện với cô. Để phòng ngừa có tình huống bất ngờ xảy ra thì cô vẫn nên phòng bị sớm một chút, hoặc là tìm tòi nghiên cứu trước xem anh ta có phải kẻ xâm nhập không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-464.html.]

Dư Tương không tin. Cô xem lời của Trường Phong như gió thoảng bên tai: "Nói như cậu thì những người mà tôi biết xung quanh tôi đều là người xấu cả à? Tôi không tin con người có thể trở thành người xấu một cách dễ dàng như vậy.”

Trường Phong lạnh lùng nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi."

DTV

Nhưng sau hai ba ngày quan sát con rùa nhỏ thì cô xác định đúng là tình huống của nó không tốt thật. Đôi mắt nó bắt đầu trắng dã ra. Sợ Quyển Quyển mất đi người bạn nhỏ này nên bọn họ tiếp tục đi trưng cầu ý kiến của mấy nhà có kinh nghiệm nuôi rùa.

Ninh Miễn cũng lo lắng con ch.ó nhà mình sẽ không vui nên đã tìm về một ông cụ đã về hưu trong nơi làm việc của mình. Người ta có nuôi một con rùa.

Chỉ là sau khi hỏi xong quay về, mặt Ninh Miễn hơi u ám.

"Ông ấy bảo có thể là bẩm sinh con rùa này đã có vấn đề, hoặc là lúc nó bị bắt lại đã bị thương. Nếu không tìm thấy nguyên nhân thì phải đi hỏi... Kỳ Thao."

Rùa của ông cụ này cũng là do Kỳ Thao trị bệnh cho.

Dư Tương a một tiếng sau đó nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm một người ưu tú khác đi? Giờ mà tới nhà người ta làm phiền thì không tốt lắm."

"Sao thế?

Dư Tương sờ sờ cái mũi. Cô cũng không biết từ bao giờ mà mình lại học theo thói quen của Ninh Miễn rồi.

"Hôm nay em nghe chị dâu dưới tầng bảo mấy ngày nay Kỳ Thao và mẹ anh ta cãi nhau. Kỳ Thao chia tay với đối tượng nên mẹ Kỳ rất tức giận."

Ninh Miễn thở dài: "Anh cũng không tin trên đời này không còn ai có thể chữa được bệnh cho một con rùa."

Dư Tương hoàn toàn đồng ý. Cô không hề có ý định đi tìm Kỳ Thao.

Chỉ là sau khi tìm trước tìm sau hỏi thăm mấy nhà nuôi rùa mới biết từ khi nuôi rùa bọn họ chẳng phải lo lắng gì cả. Rùa nhà họ cơ bản là chưa bị bệnh bao giờ, còn sống rất lâu dài. Mấy phương pháp mà bọn họ đưa ra nghe có vẻ không phù hợp lắm.

Chỉ là tình trạng lột da của con rùa nhỏ càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không ăn uống được gì, trông cứ như sắp dùng cả bốn chân đi về cõi tiên đến nơi vậy.

Dư Tương hơi hối hận. Bọn họ không biết cách nuôi rùa như thế nào nhưng vẫn giữ nó lại, còn để Quyển Quyển nảy sinh tình cảm với nó nữa. Nhưng con rùa nhỏ vốn dĩ là dùng để ăn mà, nếu thật sự không cứu được...

Bình Luận (0)
Comment