Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 479

Cửa mở, câu đầu tiên của Dư Tương là: “Anh có muốn đổi chỗ ở không?”

Chuyện này cô cũng mới biết được sau khi kết hôn, Ninh Miễn có một căn nhà do chính anh đứng tên, là sản nghiệp của tổ tiên mà anh được thừa kế một cách quang minh chính đại, chẳng qua nếu hai người họ ở đó thì có hơi phô trương.

Ninh Miễn xụ mặt: “Tại sao phải đổi?”

Nên đi khỏi đây là người khác cơ mà.

Dư Tương thả tay ra: “Xem như em chưa nói gì.”

Ninh Miễn nhướng mày, hít sâu một hơi: “Rửa đi chuẩn bị ăn tối này.”

“Được rồi.”

Trong lúc ăn cơm, Dư Tương nhớ lại lời mời đi dã ngoại của bạn học, cô không định đi với bạn, nhưng cô và Ninh Miễn vẫn chưa đi chơi cùng nhau bao giờ, bây giờ lại đang vào mùa ăn anh đào.

“Chúng ta đi thung lũng hoa anh đào nhé?”

DTV

Trước đây Yến Thành có một thung lũng hoa anh đào, anh đào sản xuất ở đây khá nổi tiếng. Năm ngoái, thung lũng hoa anh đào đã được tư nhân hóa, năm nay có vài cây đơm hoa kết trái, thu hút rất nhiều người tới tham quan, còn lên cả báo. Hơn nữa, bên cạnh còn có một khu danh lam thắng cảnh nhỏ. Việc kinh doanh của thung lũng hoa anh đào sẽ được bắt đầu sớm, ăn anh đào chỉ là thuận tiện, đi chơi mới là việc chính.

Ninh Miễn liếc nhìn cô một cái: “Đang dỗ anh đấy à?”

Dư Tương cắn đũa, chớp mắt nói: “Anh đang tự mình đa tình đấy. Trước khi em về đã nghĩ tới việc đi chơi rồi, chị Vi đang có thai, ở nhà buồn nên mấy hôm trước còn hỏi em có muốn ra ngoài chơi không, có thể sẽ có anh trai em và Lạc Hải Đường nữa. À mà không phải, chị Vi nói không rủ họ.”

Người nào đó suýt nữa thì đen mặt: “Không dẫn họ theo.”

“Hả?”

Dư Tương suy nghĩ hai giây: “Cũng được, để em nói chị Vi là để Trương Phi dẫn chị ấy đi, anh vừa lòng chưa?”

“Không vừa lòng lắm đâu.”

Nhưng so với vừa rồi thì đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Dư Tương yên tâm dùng bữa, cô ỷ vào việc Trường Phong không thể cảm nhận được, nói chuyện càng thêm tùy ý. Bỗng nhắc tới tương anh đào năm ngoái, cuối cùng bình tương anh đào kia cũng bị Ninh Miễn giải quyết hết, hình như anh rất thích.

“Năm nay có muốn làm không?”

Ninh Miễn bất ngờ, cong khóe môi: “Được, làm nhiều một chút.”

“Được.”

Tầm này năm ngoái Ninh Miễn đang đi công tác ở Tân Môn, hai người họ chiến tranh lạnh ngay dưới mí mắt của người lớn trong nhà. Nhưng Dư Tương rất ít khi nghe Ninh Miễn nhắc tới khoảng thời gian ở Tân Môn, lúc này cô rất muốn biết, lại ngại hỏi, sợ hỏi mà không được trả lời, lại còn phải dỗ dành anh.

Tốn công, tốn sức.

Phong cảnh ở thung lũng hoa anh đào rất đẹp, Ninh Miễn mang theo camera, chụp rất nhiều ảnh để khi về thì rửa ra cho bà nội xem. Đã nhiều năm bà nội không ra khỏi Yến Thành, bà rất muốn biết phong cảnh bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-479.html.]

Sau khi chụp phong cảnh, đương nhiên là phải mua anh đào.

Giá anh đào không rẻ, trái cây lại dễ hỏng, người nhận thầu cây ăn quả phải thuê rất nhiều công nhân. Dư Tương và Ninh Miễn trải nghiệm hình thức giải trí ở trang trại một phen, mua những quả anh đào do chính mình hái. Chủ nhà rất phúc hậu, còn giảm giá cho họ, hai người mang rất nhiều anh đào về nhà.

Trên đường về, Ninh Miễn đạp xe chở Dư Tương. Hai người có thể đi hai chiếc xe, nhưng Ninh Miễn không làm vậy, anh thích chở cô hơn.

Dư Tương ngồi ghế sau, thỉnh thoảng lại lén lút ăn một quả anh đào ở trong túi.

“Dư Tương, em ăn vụng đấy à?”

“Làm gì có, em đang muốn đút cho anh mà.”

Dư Tương đưa một quả về phía trước, Ninh Miễn cúi đầu ăn, suýt nữa cắn được ngón tay cô. Bỗng nhiên cô nghĩ ra một trò vui: “Anh đoán xem lúc nãy em có rửa tay không?”

Ninh Miễn hừ lạnh: “Anh nhìn thấy em rửa rồi.”

“Hừ, em còn tưởng anh sẽ nói dù em có rửa hay chưa thì anh cũng không chê.”

“Em là em, đất là đất, khác nhau mà.”

Anh không chê người Dư Tương có dính đất bẩn, nhưng chắc chắn sẽ từ chối ăn đất, anh có thói quen ở sạch.

Dư Tương bĩu môi, tiếp tục ăn anh đào: “Vậy lúc anh tan làm người cũng dính đầy đất cát, em đâu có ghét bỏ anh.”

Ninh Miễn nghe xong không trả lời, một lúc sau bỗng nói: “Anh nhớ tầm này đang ở công trường, năm nay hiếm khi nào được thảnh thơi như vậy.”

Không thể không nhắc tới chuyện lúc trước.

“Sau đó thì sao?”

Ninh Miễn vừa giận vừa bất đắc dĩ, buông tay trái ra vỗ lên người cô: “Em không có gì muốn hỏi à?”

Dư Tương giả vờ vô tội: “Em hỏi gì bây giờ? Hỏi lúc ở Tân Môn anh đã nghĩ gì à?”

“Nếu không thì sao?”

“Vậy anh đã nghĩ gì?”

Thật ra cũng không nghĩ gì, chỉ ngày ngày im lặng ngẫm về sự thật. Cho dù Dư Tương có hiểu lầm anh, có mục đích gì đó, nhưng anh vẫn không thể quên được cô, không thể hận cô, trơ mắt mà nhìn tình cảm của mình đã bị khuất phục.

“Khi đó anh nghĩ, chắc chắn anh sẽ để em nói thích anh trước.”

Dư Tương chọc lưng anh: “Trong ngoài bất nhất.”

Ninh Miễn ho nhẹ: “Em nói gì cũng được.”



Không khăng khăng hỏi cô, nghe rồi thì có cảm nhận gì.
Bình Luận (0)
Comment