Dù Ninh Miễn có phải là tiên quân hay không, hiện tại đã không còn cách nào khác, chắc chắn cô ta không thể để Dư Tương được như mong muốn.
Dư Lộ lặng lẽ rời khỏi cổng bệnh viện, đi khắp nơi tìm một nhà khách, cô ta lại nhớ tới lúc chia nhà ở bệnh viện, chẳng lẽ Dư Tương đã có tính toán từ trước? Cố ý để cô ta không có nhà để về?
Dư Tương, Dư Tương…
Dư Lộ đọc đi đọc lại cái tên này, đáy mắt dần hiện lên vẻ âm hiểm độc ác.
Hắt xì…
Trước khi tới cửa phòng bệnh, Dư Tương hắt xì hai cái thật mạnh.
Ninh Miễn nhíu mày nhìn qua, thuận tay lấy ra một cái khăn tay đưa cho cô: “Mau lau đi, đừng nghĩ đến chuyện chùi vào người anh.”
“Hừ, em vô lương tâm tới vậy sao?”
“Anh cảm thấy có thể lắm.”
Hừ.
Dư Tương dùng khăn tay lau lung tung nước mũi vốn chẳng tồn tại cùng một chút nước bọt, sau đó nhét thẳng vào túi của anh, rất tự nhiên làm mặt quỷ với anh.
Ninh Miễn kiên nhẫn dặn dò: “Lát nữa tìm bác sĩ mượn nhiệt kế đo nhiệt độ của em đi.”
“Em không bị cảm, hình như là có người đang mắng em, lỗ tai ngứa lắm!”
Anh giơ tay lên tỏ thái độ trước: “Anh không có mắng em đâu nhé.”
Dư Tương khinh thường nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: “Em đoán là Dư Lộ, chắc là cô ta đã nhận ra lúc trước em lừa cô ta, lại bị mẹ chồng tỏ thái độ, chắc chắn là cô ta hận em lắm đây.”
“Hả?”
“Hả cái gì?”
Ninh Miễn nhíu mày lại, hỏi: “Có muốn chuẩn bị trước không?”
Dư Tương tò mò: “Chuẩn bị thế nào?”
“Để cô ta đi xa một chút, đừng để ở lại Yến Thành bày trò.”
DTV
Để tránh Dư Lộ lại ủ mưu làm chuyện không ra gì, Ninh Miễn chỉ có một ấn tượng về Dư Lộ, tâm tư ác độc, trong đầu chỉ có những thứ xấu xa.
Dư Tương không nghĩ vậy, phải để cô ta ngay dưới mí mắt mình mới yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-483.html.]
“Tạm thời thì không cần, đừng làm bẩn tay mình. Nhưng mà chúng ta phải chú ý một chút, nếu Dư Lộ không cam lòng, cô ta sẽ dùng cách thức khác để trả thù chúng ta, ví dụ như mách bà nội chuyện gì đó…”
Ninh Miễn suy nghĩ một lúc: “Thế nên chuyện kết hôn giả của chúng ta phải được làm lại một lần mỗi năm sao?”
“Chắc là vậy.”
Nếu Dư Lộ biết sự thật thì việc đầu tiên cô ta làm sẽ là chia rẽ cô và Ninh Miễn. Không nói Dư Lộ có chứng cứ gì trong tay, chỉ riêng việc làm phiền bà Ninh dưỡng bệnh thôi cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Cho nên, bọn họ phải cảnh giác từ trước.
Ninh Miễn cảm thấy có lý: “Được, tới đó anh sẽ dặn dì Hạnh một tiếng, không cho người không liên quan gặp bà nội.”
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, khi sắp xếp cục diện, cô vẫn chưa biết bà Ninh sẽ sinh bệnh, bệnh tình của bà Ninh vốn không ổn định, nếu làm ảnh hưởng tới người già, tội của cô sẽ không nhỏ.
Nghĩ vậy, hai người đi tới phòng bệnh. Bà Ninh nằm phòng một người, bên trong cũng không yên tĩnh, có người tới thăm bệnh, nhưng không phải người ngoài. Chu Cầm Vận đang tiếp đón hai vợ chồng nhà thông gia, nhìn thấy Dư Tương thì vội đứng lên.
“Tương Tương tới đây sao còn mua đồ vậy, cha mẹ con tới lâu rồi này.”
Dư Tương đặt túi đồ ăn vặt lên bàn bên cạnh giường bệnh: “Bà nội thích ăn bánh trứng gà nên con mua. Sau khi bà nội uống thuốc xong có thể ăn một chút.”
Cô vừa nói vừa khua tay múa chân.
Bà Ninh oán trách như một đứa trẻ con: “Tương Tương, nếu cháu mua thì phải lén đưa cho bà. Bây giờ mẹ của cháu biết rồi, chắc chắn sẽ canh chừng bà cho xem.”
Ninh Miễn vội khuyên: “Bà nội, bây giờ bà không thể ăn nhiều.”
Chu Cầm Vận chớp chớp mắt: “Bà nội con chỉ nói đùa với Tương Tương thôi, con gấp cái gì? Sợ người khác không biết con bênh vợ à?”
Ninh Miễn cố gắng tỏ ra nghiêm chỉnh: “Mẹ, con đang nói chuyện với bà nội, đâu có…”
“Được rồi được rồi, mẹ biết tình cảm của các con tốt, đừng giải thích.”
Lời này đã chọc mọi người cười vang.
Lâm Bảo Chi là mẹ ruột, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì thấy vừa vui vẻ vừa kiêu ngạo. Dư Kiến Kỳ đứng ở một bên thành người tàng hình. Ninh Miễn còn lễ phép gọi cha, chứ Dư Tương thì không thèm quan tâm tới ông.
Dư Kiến Kỳ mất hồn mất vía, thà rằng Dư Tương đấu võ mồm với ông, còn hơn cứ im lặng như vậy.
Ninh Miễn thấy vậy thì hơi nhíu mày, cũng không muốn nói ông tỉnh táo lại.
Thời gian nằm viện lần này của bà Ninh rất dài, khi mới khám ra bệnh động mạch vành phải tiến hành điều trị bảo tồn, uống thuốc và nằm theo dõi ở bệnh viện. Vì bà Ninh đã lớn tuổi nên rất khó để khẳng định liệu có vấn đề gì trong lúc làm phẫu thuật hay không, mà chính bà cũng không muốn phẫu thuật.
Tình trạng của bà ở bệnh viện lúc thì tốt lúc thì xấu, cũng may không xảy ra việc gì khiến cả nhà phải lo lắng. Người thân bạn bè tới thăm bệnh hết đợt này tới đợt khác, người thường xuyên túc trực ở bệnh viện là dì Hạnh và ông cụ Ninh, cùng với người điều dưỡng mà ông sắp xếp để chăm sóc bà. Ngay cả bệnh viện cũng rất quan tâm tới bà Ninh.