Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 488

Nhưng Dư Tương nhanh hơn một bước, cô đưa tay nắm lấy cằm Dư Lộ, nở nụ cười tràn đầy mỉa mai, tay cô hơi dùng sức, Dư Lộ không dám đánh trả, lùi về sau một bước dựa vào tường.

“Dư Lộ, bây giờ tôi đang rất tò mò, vô duyên vô cớ cô lại nhắc tới chuyện bỏ thuốc trong tiệc mừng thọ như vậy, có phải chuyện này là có thật không? Lúc đó cô chạy về nhà lấy thuốc của bà ngoại chỉ là cái cớ, có phải là muốn tạo bằng chứng ngoại phạm không?”

Ánh mắt của Dư Lộ trốn tránh: “Em không có, chị đừng nói bậy.”

Ninh Miễn nheo mắt lại, nhớ tới phản ứng của mình tối hôm đó, cũng giống với lúc Dư Tương trúng thuốc, nhưng khi đó Dư Tương không ăn viên kẹo sữa có thuốc mà vẫn trúng thuốc, vậy có phải đêm đó anh cũng bị trúng thuốc mà không rõ tại sao không?

Nếu nói là rượu, vật duy nhất anh chạm vào mà khác với những người khác là… ly rượu đã bị đổ của Khương Duệ Quân.

Anh do dự nhắc nhở: “Dư Tương, có thể tối hôm đó cô ta đã làm gì đó thật.”

Dư Tương và Ninh Miễn liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra sự sững sờ của anh, cũng thấy hơi ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ hỏi Ninh Miễn tại sao tối hôm đó anh không đẩy cô ra, nếu đúng là bị bỏ thuốc, nhưng Dư Lộ không có mục đích gì, tại sao phải ra tay với Ninh Miễn.

Ninh Miễn nhìn là biết cô đang nghĩ sai rồi, bất đắc dĩ nói: “Có thể là Khương Duệ Quân…”

Ánh mắt Dư Tương sáng lên, bóp cằm cô ta mạnh hơn: “Nếu mục tiêu của cô là Khương Duệ Quân, điều này phải làm tôi nghĩ lại đấy, cô muốn hãm hại ai? Tôi à?”

Nếu trong tiệc mừng thọ của ông cụ Khương mà Dư Tương và Khương Duệ Quân có hành vi không hợp quy củ, làm ra chuyện gì mờ ám, vậy thì tương lai của cô đã xong rồi.

“Đúng là chó cắn người không sủa, Dư Lộ, cô được lắm!”

Dư Lộ bị nhìn thấu, không tránh khỏi lo lắng, nhưng lại không dám đánh trả, chỉ có thể kiên trì nói: “Em không biết hai người đang nói gì, em chỉ tới để xin lỗi.”

Cô ta nhân cơ hội thoát khỏi tay Dư Tương, theo bản năng sờ sờ cằm.

“Em chưa từng làm những việc đó, Dư Tương, nếu chị muốn hại em thì phải có chứng cứ!”

Dư Tương bất ngờ bước lên, tát vào mặt cô ta một cái, tiếng động vang vọng làm người qua đường giật mình, muốn xem bên trong đang có chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hiên ngang tức giận của cô gái kia thì vội vàng lùi lại, không dám nhìn nữa.

Dư Lộ xoa gương mặt tê dại, lỗ tai ong ong: “Chị dám đánh tôi?”

“Tính tôi nóng nảy, không muốn đôi co với người khác, dễ đánh người.”

“Dư Tương, chị…”

Dư Tương chỉ ra cửa: “Nhân lúc còn chưa muộn thì mau cút đi, nếu không tôi tìm ra bằng chứng khác, chắc chắn sẽ đưa cô tới Cục Công an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-488.html.]

Hai mắt Dư Lộ đỏ bừng, căm giận nhìn chằm chằm Dư Tương đang khí thế ngùn ngụt, lại nhìn Ninh Miễn thờ ơ mà nhìn, bụm mặt chạy đi. Nói về thể lực, cô ta không thể so với người đã làm công việc đồng áng ở nông thôn!

Thù này chắc chắn phải báo!

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, có tiếng vắt khăn ướt, Dư Tương quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Miễn đưa chiếc khăn lông đã nhúng nước cho mình.

“Lau tay đi.”

“Ồ.”

DTV

Ninh Miễn cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, thấy cô vẫn chưa hết tức giận thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng xụ mặt, một lát nữa là bà nội về rồi.”

Dư Tương làm mặt quỷ, đưa khăn lông cho anh, không nhịn được mà tò mò: “Lúc đó anh trúng thuốc thật à?”

Nên mới không đẩy cô ra?

“Em đoán xem?”

Dư Tương hừ một tiếng: “Em còn tưởng rằng anh đã thấy em hoạt bát đáng yêu từ lâu nên không thể từ chối, chỉ là không chủ động nói mấy lời hay mà thôi, thì ra do tác dụng của thuốc.”

Ninh Miễn treo khăn lông lên, cử động ngón tay, vẻ mặt rất nguy hiểm.

Dư Tương đề phòng lùi về sau một bước: “Anh muốn làm gì?”

“Dư Tương Tương, người nói trả đũa là em mà phải không?”

“Em chỉ đùa mà thôi! Chẳng lẽ anh không thừa nhận em là cô gái dễ thương hiền lành xinh đẹp hoạt bát động lòng người à? Anh muốn đánh em?”

Ninh Miễn cố nhịn cười, rồi nở nụ cười thuần khiết thiện lương: “Anh không đánh người, chỉ muốn nói lý lẽ với em thôi…”

Dư Tương nửa tin nửa ngờ đứng im tại chỗ: “Thật không đấy?”

Anh tiến lên một bước, duỗi tay nhéo hai má của cô, uy hiếp: “Dư Tương Tương, em thành thật đi, chúng ta phải nói rõ ràng chuyện lúc đó!”

Tay Ninh Miễn còn chưa dùng sức, cô đã nhíu mày than vãn.

“Đánh người, bắt nạt con gái nhà lành…”

Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói nghiêm túc: “Khụ khụ…”

Bình Luận (0)
Comment