Ninh Miễn ho nhẹ: “Anh cho rằng chuyện đó không có quan hệ tới thuốc, chủ yếu là ý thức chủ quan, tác dụng của thuốc cũng không thể kiểm soát tư duy của chúng ta.”
Nhưng có thể phóng to suy nghĩ mong muốn trong lòng, nhưng người thì vẫn tỉnh táo.
Thế nên, Ninh Miễn nhấn mạnh: “Anh chắc chắn.”
Dư Tương nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái rồi đi nhanh về phía trước.
Ninh Miễn thấy sự oán trách ở trong ánh mắt của cô, ngoan ngoãn đi theo.
Đến phòng bệnh, Dư Tương đi chậm lại để Ninh Miễn bước vào trước. Mà Ninh Miễn cũng không làm cô thất vọng, anh làm như không có việc gì, chia kem cho mọi người. Chu Cầm Vận nháy mắt với anh, ý bảo mọi người không nhắc tới chuyện này nữa.
Dư Tương đi vào sau, đi thẳng tới chỗ bà Ninh phúc hậu nhất để nói chuyện với bà.
Mới vừa rồi, bà Ninh ra ngoài kiểm tra sức khoẻ, đã có nhiều người lớn khác đi theo nên Ninh Miễn và Dư Tương ở lại phòng bệnh. Người đưa tin đã tới bệnh viện trước một bước, nói Dư Lộ đang đi loanh quanh ở gần bệnh viện.
Đúng lúc, Dư Tương ở trên lầu quan sát một lúc thì nhìn thấy Dư Lộ đang bước tới khu nội trú, nên cô nằm lên giường trước, đội chiếc mũ giả ngụy trang thành bà Ninh, xem Dư Lộ sẽ nói chuyện gì với Ninh Miễn.
DTV
Bây giờ, Dư Tương rất quan tâm tới kết quả kiểm tra của bà Ninh.
“Bà nội, bây giờ bà cảm thấy thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
Bà Ninh nói không chắc chắn lắm: “Bác sĩ nói bà nên làm phẫu thuật, cha mẹ con cũng cảm thấy bà nên thử xem, bà cũng muốn, cứ làm phẫu thuật đi.”
Vừa nói ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu bệnh tình của bà Ninh cứ như vậy mãi, chuyện gì sẽ xảy ra sẽ rất khó đoán được, nếu bà đồng ý phẫu thuật thì sẽ rất tốt.
Sau đó bà được chuyển tới bệnh viện Dung Hợp có công nghệ tốt hơn, các bác sĩ hội chẩn đánh giá tố chất sức khoẻ của bà Ninh. Người nhà đã chuẩn bị sẵn sàng để giải khuây cho bà, không để bà phải thấy áp lực tâm lý trước khi bắt đầu phẫu thuật. Có lúc Dư Lộ tới đây, Ninh Miễn và ông cụ Ninh đã bàn bạc, vì để đảm bảo an toàn cho bà, trạm y tá đã được dặn dò trước, không được tùy ý để lộ thông tin của bệnh nhân.
Dư Lộ không có cách nào tới gần bệnh viện, cô ta cũng không có cơ hội mấy câu giả nhiều thật ít kia.
Nhưng mà Dư Tương cảm thấy qua chuyện này, Dư Lộ đã biết họ đang đề phòng, cô ta sẽ thay đổi thủ đoạn khác. Tuy nhiên, họ cũng không dám thả lỏng, không thể để bà lão phải chịu những thương tổn không cần thiết.
Ninh Miễn không hỏi tại sao Dư Tương lại đề phòng Dư Lộ như vậy, anh sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Khi Dư Tương đề nghị điều tra tình trạng bây giờ của Hứa Chấn Uyên, anh không khỏi lạnh mặt.
“Em quan tâm anh ta vậy à?”
Đứng ở xa cũng ngửi được mùi giấm chua lâu năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-490.html.]
Dư Tương suy nghĩ một lúc: “Còn không phải là vì em cảm thấy Hứa Chấn Uyên có liên quan tới sự thay đổi của Dư Lộ sao? Lúc trước Dư Lộ làm những chuyện đó, Hứa Chấn Uyên còn chưa đòi ly hôn, không lý nào bây giờ lại tách ra. Em muốn biết gần đây giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, biết người biết ta mà, tốt nhất nên để Dư Lộ nhanh chóng trở về cuộc sống của bọn họ.”
Vẻ mặt Ninh Miễn dịu lại một chút, nhưng vẫn không hoàn toàn thả lỏng.
“Này, em có nghe nói không, hình như Kỳ Thao sắp đi rồi. Gia đình họ chuẩn bị trả nhà ở lại cho đơn vị, trông có vẻ không định trở về nữa.”
Dư Tương chẳng cảm thấy gì cả: “Không trở về thì không trở về thôi.”
Ninh Miễn lại thấy ấm áp hơn một chút.
Sau đó, anh dựa vào cơn ghen của mình để làm bậy, Dư Tương vì muốn đền bù cho anh nên cũng làm anh vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, khi bị anh hôn tỉnh dậy, cô bỗng nhận ra điều gì đó: “Tối hôm qua có phải anh cố ý không?”
Ninh Miễn vô tội hỏi lại: “Dư Tương Tương, em nói gì vậy?”
“Thật sự không có?”
“Anh không có mà.”
“Tốt nhất là không, nếu không thì, hừ hừ.”
Ninh Miễn ngoan ngoãn để mặc cô uy h.i.ế.p mình.
Dư Tương vẫn bán tín bán nghi, cô âm thầm quyết định, trong khoảng thời gian này mình phải kiên định, nhất quyết không được mềm lòng, nếu không người chịu thiệt chính là mình.
“Được rồi, cô gái dễ thương xinh đẹp, chúng ta dậy làm cơm sáng thôi.”
“Không được gọi em như vậy!”
Ninh Miễn nén cười nhanh chóng rời đi: “Anh thấy hợp mà.”
“Có giỏi thì đừng chạy!”
“Dư Tương Tương, anh có giỏi hay không, cũng chỉ thể hiện với em. A… không được đánh lén!”
“Lêu lêu lêu, anh quản được em chắc!”
Dư Tương cảm thấy nắm đ.ấ.m của mình chẳng có uy h.i.ế.p gì, ai bảo anh cười như thằng ngốc thế kia.