Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 518

Đây là biện pháp giải quyết thích đáng nhất, bằng không anh không xác định được sang năm có đợi được cô ở trường đại học hay không, hoặc là nói có phải là cô sẽ còn ở lại Yến Thành hay không, thế giới to lớn, nếu cô thật sự muốn né tránh, anh biết đi đâu tìm cô.

“Em...”

“Tốt nhất là em hãy cho anh một đáp án vừa lòng, nếu không thì đừng có ra cửa.”

Ninh Miễn chậm rãi cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, hàm răng nghiền lên đôi môi mềm mại, muốn dùng lực cắn xé lại không nhẫn tâm được, hận không thể trực tiếp nuốt người vào trong bụng, hai người từ đây vĩnh viễn không chia lìa.

DTV

“Ninh Miễn, anh bình tĩnh một chút.”

“Anh không thể bình tĩnh, anh đã sớm không thể bình tĩnh.”

Bắt đầu từ khi cô nói ra những lời nói không thể hiểu nổi đó, anh bị công kích đến thương tích đầy mình, lại vẫn không từ bỏ, đã không thể bình tĩnh được nữa.

Dư Tương không đẩy anh ra được, thế mới biết khoảng cách sức lực giữa hai người lớn biết bao nhiêu, ngày xưa Ninh Miễn mặc kệ cho cô đẩy ngã, cũng là vì dung túng.

Nhưng thân thể đã quen thuộc với anh, quen thuộc với sóng tình triều tới, Dư Tương không thể không thuận theo anh, lúc này đây, anh vô cùng hung ác, đối nghịch với cô khắp nơi, muốn cái gì sẽ không cho cái đó.

Dư Tương gần như phát điên, nhưng cũng có một ít chỗ tốt, hai người tới gần nhau, Trường Phong hoàn toàn không có tác dụng.

“Ninh Miễn, anh không thể như vậy...”

“Vậy sao em có thể đối xử với anh như vậy?”

Dư Tương ôm lấy cổ anh, thanh âm rách nát đứt quãng tràn ra từ trong miệng, nhưng đến cuối cùng cũng không có nói ra lời nói dưới đáy lòng mình.

Đến thời điểm cuối cùng, Ninh Miễn cúi người hung hăng cắn lên vai cô, thấp giọng nói: “Dư Tương, em không thể rời đi, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Dư Tương run tay, muốn buông anh ra, nhưng bị anh bắt lấy tay ôm trở lại.

Cô thấy kỳ quái trong lòng, trong lúc nghỉ ngơi sau khi mây mưa, nhẹ giọng hỏi: “Ninh Miễn, ngày hôm qua, có phải là Kỳ Thao đã nói gì với anh hay không?”

Ninh Miễn nhíu mày lại rất nhanh, xoay người áp qua đây.

“Ninh Miễn, đừng mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-518.html.]

“Không.”

Lần này, trực tiếp bị làm đến hôn mê.

Dư Tương không biết sau khi cô ngủ, Ninh Miễn nằm ở bên cạnh nhìn cô hồi lâu, nhưng cuối cùng chỉ mặc quần áo rời giường, lẳng lặng canh giữ ở mép giường, sắc mặt khó nhìn thấu.

Lúc này đây, Dư Tương ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, bụng vẫn luôn thầm thì kêu.

Phòng ngủ chính chỉ có một mình cô, Dư Tương chịu đựng cơn nhức mỏi đứng dậy, xuống giường lại thêm một trận nhức mỏi khác, lần này là đau đớn thật sự, sau khi xuống giường, cơn đau trong tinh thần kia như bóng với hình.

Ninh Miễn cũng không ở nhà, Dư Tương đi lại khắp nơi, trực tiếp đi đến cửa lớn, cửa không bị chốt từ bên trong, cô thử kéo ra, nhưng lại không kéo ra được, có người khóa lại từ bên ngoài, cô đây là đang bị Ninh Miễn giam lỏng sao?

“Rốt cuộc Ninh Miễn muốn làm cái gì?”

Trông anh vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng không có quá thương tâm, giống như bình thường thì giữa hai người vẫn luôn có chút ngượng ngùng, nhưng thời gian ở cạnh nhau dài như vậy, ước chừng Dư Tương cũng có thể cảm nhận được, khi Ninh Miễn càng bình tĩnh thì sự d.a.o động trong lòng lại càng lớn.

Lời nói của ngày hôm qua có ảnh hưởng sâu sắc đến anh như thế nào, cô cũng không biết quá rõ.

Dư Tương nghĩ không ra, định tìm gì đó ăn trước, bằng không cô sẽ phải bởi vì mềm chân mà ngã xuống trên mặt đất.

Cô ăn xong cơm sáng, vào phòng bếp cầm một quả dưa chuột, cân nhắc xem nên làm cái gì bây giờ.

Trường Phong lại ngoi đầu lên, vừa không đành lòng lại vừa khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Dư Lộ đã đắc tội với cô, bây giờ cô ta đang lan truyền lời đồn, cho dù trưởng bối của hai nhà các người không tin thì người ngoài cũng sẽ bàn luận sôi nổi, cô thật sự không để ý đến thanh danh của cô?”

Dư Tương nhàn nhạt nói: “Không để ý, tôi đã nói rồi mà, không muốn làm nhiệm vụ cho cậu.”

Trường Phong: “Đây là lần cuối cùng tôi có lòng tốt mà khuyên bảo cô, dù cho Dư Lộ có nói ra chân tướng cũng không quan trọng, cô hoàn toàn có thể phủ nhận, Dư Lộ chính là một kẻ bị bệnh tâm thần, ngài sẽ không nghi ngờ lời nói của cô, chỉ cần qua được cửa này, nhiệm vụ của sau này chúng ta có thể chậm rãi chuẩn bị.”

Dư Tương cười lạnh: “Sau đó bị cậu tính kế đến mức thân bại danh liệt có đúng không?”

Trường Phong cứng họng: “Cô nói cái gì?”

“Đừng giả ngu, cục diện của bây giờ là kết quả của việc cậu tỉ mỉ tính kế không phải sao?”

Trường Phong nói lắp bắp: “Tôi tính kế cái gì? Giữa chúng ta vẫn luôn là quan hệ hợp tác không phải sao?”

Dư Tương nhướng mày, bẻ quả dưa chuột đã được rửa sạch sẽ thành hai nửa, cắn một ngụm, nhàn nhã ngồi lên trên sô pha: “Bảo tôi đi tìm Kỳ Thao thử xem anh ta có phải là kẻ đột nhập hay không, là để tạo thành hiểu lầm nhỉ? Ở trong mắt Ninh Miễn, quan hệ giữa tôi và Kỳ Thao không chính đáng, mà cậu bảo tôi nói cho Dư Lộ biết cô ta nhận sai người, là muốn lót đường cho Dư Lộ, để tôi thoái vị, trả lại vị trí vốn thuộc về cô ta, tôi không yêu Ninh Miễn, đương nhiên có thể sảng khoái buông tay, Ninh Miễn vượt qua được tình kiếp cầu mà không được, còn tôi trở thành pháo hôi có phải hay không?”

Bình Luận (0)
Comment