Mẹ Kỳ càng kích động hơn, chỉ vào Dư Lộ nói một tràng: “Cô ta xúi giục chồng tôi tự sát! Cô ta là phạm nhân g.i.ế.c người!”
Cảnh sát nghe xong thì không hiểu gì cả, nhưng sau khi hỏi rõ nguyên nhân hậu quả thì tất cả đều chau mày, chuyện không hề có chứng cứ như vậy thì làm sao chứng minh được người ta có lòng gây rối, ngược lại là mẹ Kỳ, bây giờ vì hành hung bị thương người khác có thể phải ngồi tù.
Dư Kiến Kỳ nghe xong thì yên lặng.
Lúc này Dư Tương mới hiểu ra củ cà rốt Dư Lộ đặt phía trước Kỳ Thao là gì.
Lâm Bảo Chi nghe xong thì im lặng một lúc lâu, quay đầu nói với Dư Kiến Kỳ: “Đây là con gái của ông, ông muốn truy cứu thế nào thì cứ truy cứu.”
Chỉ cần không sợ người ta báo thù là được.
Trải qua bao nhiêu lần như vậy bà vốn dĩ không hề nghi ngờ mẹ con Kỳ Thao đang ăn không nói có, vốn cho rằng tâm tư con gái mình không đơn giản nhưng bây giờ thì càng giống một con rắn độc hơn, uổng công những năm nay bà không hề bạc đãi Dư Lộ, nếu không cô ta có mạng sống đến hôm nay lại là một chuyện khác.
Cảnh sát cũng thấy khó giải quyết, chuyện này không lớn nhưng cũng không nhỏ, chủ yếu là xem có muốn truy cứu hay không thôi.
Dư Kiến Kỳ cúi đầu xuống, mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi không truy cứu nữa.”
Cảnh sát khuyên bảo vài câu, bảo họ ký thư hòa giải mới cho họ rời đi.
Mẹ Kỳ được Kỳ Thao đỡ chầm chậm bước ra khỏi đồn cảnh sát, đôi chân bà ấy không còn sức lực, cả người cũng không còn tinh thần.
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nữa, chúng ta đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa.”
Trong lòng Kỳ Thao hiểu rõ nếu như không có Dư Lộ, cha ra đi cũng là chuyện sớm muốn thôi, quyết định cuối cùng là ông ấy đưa ra, trước đây chỉ vì một câu nói của Dư Lộ mà anh ta chạy đến chạy lui đều là do vẫn chưa buông bỏ được ước mơ xa vời kia, nếu như sau khi từ chức rời khỏi Yến Thành ngay thì có thể mọi chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến vậy.
Nước mắt mẹ Kỳ rơi đầy mặt, lắc đầu không ngừng, cuối cùng được Kỳ Thao đỡ rời khỏi đây.
Dư Tương nhìn theo bóng lưng của họ thì thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại họ nữa.
Trán Dư Lộ quấn một lớp băng gạc, bác sĩ nói vết thương ngay xương chân mày rất có khả năng sẽ để lại sẹo, cô ta nhìn dáng vẻ cô đơn một mình của Dư Tương, bình thường đều là Ninh Miễn bảo vệ Dư Tương khắp nơi, cứ như sợ là có người ức h.i.ế.p cô vậy, bây giờ Ninh Miễn không xuất hiện có thể là không còn nhẫn nại để đối phó cô nữa.
“Hừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-544.html.]
Dư Lộ nhân cơ hội Dư Kiến Kỳ và Lâm Bảo Chi vẫn chưa phản ứng được gì thì lặng lẽ trốn ra khỏi cửa đồn cảnh sát, cô ta phải tìm Hứa Chấn Uyên sớm mới được.
Nhưng Lâm Bảo Chi đã phát hiện ra động tác của Dư Lộ, bà không lên tiếng ngăn cô ta lại, chỉ gọi Dư Kiến Kỳ, bảo ông dùng con mắt còn lại không bị thương nhìn cho thật rõ.
“Có phải ông nên cảm thấy may mắn vì người ta không cầm d.a.o không?”
Sắc mặt Dư Kiến Kỳ xám xịt, lòng ông lạnh tanh.
- --
Dư Lộ về đến khu chung cư thì chỉ thấy cửa nhà mình khóa chặt, thím Quân ở đối diện đang ở nhà, nhìn thấy cô ta thì vui vẻ, cố gắng lắm mới không lộ rõ thái độ chế giễu của mình ra.
“Tiểu Dư, cô đi đâu vậy? Đầu cô bị sao thế?”
“Cha tôi nhập viện tôi đến chăm sóc, nhưng không cẩn thận bị đập trúng, thím à, cha mẹ chồng tôi không ở nhà à?”
Thím Quân cười: “Không ở nhà, hình như họ ra ngoài mua đặc sản gì rồi, không phải muốn quay về Côn Xuyên sao.”
Bà ấy không nói cho Dư Lộ biết dì Hứa kia suốt ngày lải nhải rằng con dâu không ở nhà, xúi giục Hứa Chấn Uyên ly hôn với Dư Lộ, muốn tìm cho Hứa Chấn Uyên vợ hai rồi.
Dư Lộ lục tìm chiếc khóa nhà trong túi mình, lúc mở cửa thì mới phát hiện căn bản không mở được.
“Cái này…”
Thím Quân có lòng tốt nhắc nhở: “Nhà cô thay khóa cửa rồi.”
Nói xong thì đóng cửa nhà mình lại, không dám nói nhiều, tránh để khơi mào mâu thuẫn gia đình người ta.
DTV
Dư Lộ chỉ có thể lơ đi nụ cười chế giễu của bà ấy rồi đứng trước của nhà đợi Hứa Chấn Uyên hoặc là cha mẹ chồng trở về, trong lòng thấp thỏm không thôi, ngay cả khóa cửa cũng thay mới, nếu như Hứa Chấn Uyên muốn thoát khỏi mình thì phải làm sao đây?
Sớm biết như vậy không nên nghe lời Hứa Chấn Uyên, cẩn thận thăm dò thử, nếu như vậy cũng sẽ không đi đến bước đường cùng như bây giờ.
Mọi nhà trong khu chung cư đều khóa cửa, Dư Lộ đứng trước cửa đợi đến chân cũng đau cả lên nhưng cũng không thấy người nhà mình về, thêm vào đó lại bị côn trùng cắn đầy chân nữa.
Không dễ gì mới đợi được đến thời gian giải tán huấn luyện, Dư Lộ nhìn đàn ông nhà người ta bước vào nhà còn Hứa Chấn Uyên lại vẫn chưa thấy về, cô ta muốn đến đơn vị tìm người, chưa đến đó thì Hứa Chấn Uyên đi về phía khi chung cư, nhưng bên cạnh anh ta lại có một cô gái mặc bộ đồ quân nhân, giữa hai người có một khoảng cách nhỏ nhưng trong mắt Dư Lộ hai người họ lại vô cùng thân mật.