Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 556

Điều kiện phòng bệnh nơi Dư Lộ nằm cũng không tệ lắm. Đây là lần thứ ba Dư Tương tới đây thăm cô ta sau ca phẫu thuật. Cô ta nằm ở đó nhưng Dư Tương vẫn có thể nghe được tiếng cô ta lẩm bà lẩm bẩm.

"Khi nào những ngày này mới kết thúc?"

"Vì sao lại là Ninh Miễn?"

"Chẳng phải người Ninh Miễn nên yêu là mình sao?"

"Rốt cuộc Dư Tương là ai?"

"Đói quá, sao y tá chưa tới đút cơm cho mình nhỉ?"

"Ngày nào cũng ăn cháo chẳng bằng c.h.ế.t quách đi cho xong..."

Nhưng trên thực tế thì cơ thể cô ta nằm một chỗ không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Dư Kiến Kỳ đang trao đổi với y tá về trạng thái gần đây nhất của Dư Lộ. Dư Tương cũng không ở lại lâu mà rời đi cùng Ninh Miễn.

"Trước kia anh bảo cô ta biến thành người bình thường là có ý gì?"

Ninh Miễn nói bâng quơ: "Trước kia cô ta là người tu đạo. Bây giờ đang ở thế giới khác, nếu cô ta tự động vứt bỏ thân phận vốn có thì cũng chỉ có thể rơi vào luân hồi. Còn cụ thể là thời gian nào thì phải xem thời hạn cái đã. Nhưng hẳn là cũng sẽ không lâu lắm đâu, bởi vì có người còn đang chờ cô ta."

"Ai cơ?"

Ninh Miễn nháy mắt mấy cái: "Em đoán xem."

Dư Tương bĩu môi: "Tất nhiên là em không đoán được rồi. Lúc nào cũng gọi Ma tôn Ma tôn, em còn chưa biết tên anh ta là gì đâu?"

"Khụ, em không cần phải biết. Ấy khoan, em không quan tâm đến tên của anh à?"

"... Em cảm thấy em không cần biết lắm thì phải?"

Ninh Miễn hoàn toàn biến thành cái tượng băng, một lúc lâu sau mới uất ức oán giận: "Dư Tương Tương, chúng ta là vợ chồng thật sự không thể giả được. Em nuôi thả anh như thế có ổn không vậy?"

Dư Tương nhịn cười đến đau cả bụng: "Em cảm thấy rất ổn."

"Chúng ta về nhà rồi lại tiếp tục thảo luận chủ đề này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-556.html.]

"Ê, anh không cần đe dọa em đâu. Đúng rồi, anh còn phải chuyển đồ đạc đến nhà bà nội giúp em nữa đấy. Giờ thì anh yên tâm rồi chứ?"

"Khụ, anh vẫn luôn rất yên tâm về em mà."

"Ninh Miễn, chẳng phải anh nói sẽ không bao giờ lừa đối em à?"

Ninh Miễn: "... Chuyện này không tính là lừa dối được. Anh tự thôi miên bản thân không được à?"

Anh tràn ngập khát vọng muốn sống sót. Nếu không e rằng mấy ngày trước khi lên máy bay anh sẽ phải trải qua cảnh phòng không gối chiếc mất.

Dư Tương rất lương thiện không truy xét đến cùng nữa. Thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm nên cô phải quý trọng nó. Chỉ đơn giản là quanh quẩn trong nhà mãi đến khi thật sự chia xa.

Thời này ra nước ngoài này là một cơ hội khó có được, vé máy bay rất đắt đỏ. Du học sinh do nhà nước cử đi học có nhà nước chịu trách nhiệm cho các loại chi phí. Cầm vé máy bay trong tay, Ninh Miện cần đến sân bay sớm để chuẩn bị đăng ký.

Đêm trước ngày đi, anh ở lại nhà họ Ninh. Quyển Quyển và rùa nhỏ cũng được chuyển tới đây ở cả. Hai người đi từ trên tầng xuống đã nhìn thấy hành lý đặt trong phòng khách tầng một cùng ông nội bà nội và cha mẹ đang chờ đợi. Dì Hạnh đã chuẩn bị xong bữa sáng đặc sắc của Yến Thành.

"Tiểu Miễn ăn nhiều chút nhé."

"Vâng."

DTV

Cả nhà ngồi nhìn anh ăn sáng. Dư Tương kiềm chế sự chua xót chẳng hiểu sao lại dâng lên trong lòng rồi khuyên bảo mọi người dùng bữa.

"Bà nội à, bà phải ăn sáng đúng bữa mới được. Nếu không Ninh Miễn sẽ lo đấy."

Được lời nói của cô nhắc nhở nên sự chú ý của mọi người trở lại bàn ăn.

Sau khi ăn sáng xong thì thời gian còn sớm. Buổi chiều Ninh Miễn mới lên máy bay, thế nhưng để tránh tình huống bất ngờ xảy ra thì buổi sáng anh phải tới sân bay rồi. Ninh Bồi Triều dùng chiếc xe công của mình để đưa con trai đi. Người đàn ông không nói nhiều đưa hành lý ra cất vào xe. Tiếp theo chính là thời gian nói lời tạm biệt.

Đầu tiên là an ủi bà nội, sau đó là ông nội dặn dò. Trong ánh mắt lưu luyến của hai ông bà, bốn người cùng lên xe.

Trên xe công, Ninh Bồi Triều ngồi ở vị trí phó lái. Dư Tương, Ninh Miễn và Chu Cầm Vận chen chúc ở phía sau. Sau khi lên xe, Chu Cầm Vận nói dông dài mãi một số lời dặn dò. Ninh Miễn nghiêm túc lắng nghe hết.

Dư Tương không yên lòng lắm, mãi đến khi có một bàn tay lặng lẽ cầm lấy tay cô. Dư Tương vô thức quay đầu sang nhìn Ninh Miễn, thấy anh thẳng lưng lên che giấu động tác của bọn họ. Trong lòng cô thoải mái hơn một chút, cũng cầm lại tay anh. Mười ngón tay của hai người đan chéo cùng một chỗ.

Cách sân bay đã rất gần, Chu Cầm Vận ngừng nói chuyện. Sau khi dừng xe, bà và Ninh Bồi Triều đều không xuống xe.

"Tương Tương à, con đưa Ninh Miễn vào nhé?"

Dư Tương giật mình: "Vâng ạ."

Mới vừa rồi Chu Cầm Vận nói nhiều như thế là vì muốn dành ra chút thời gian cho bọn họ ở bên nhau sao?

Sau khi lấy hành lý xuống xe, Dư Tương chỉ xách giùm một chiếc túi nhỏ, còn lại đều do Ninh Miễn cầm hết. Cha mẹ chồng ngồi lại trên xe, ngay cả cửa kính xe cũng không hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment