Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 567

Đến nhà họ Ninh, bà cụ Ninh thiếu chút nữa ngất xỉu đi vì quá vui mừng, đứa cháu nội ngoan ngoãn từ trên trời giáng xuống, cười giống đóa hoa, ông cụ Ninh với Ninh Bồi Triều không hổ là cha con, đều âm thầm vui mừng như nhau.

“Vốn nghĩ rằng các con sắp trở về, không nghĩ là sẽ trở về nhanh như vậy, đứa nhỏ này, cũng không gọi điện thoại cho chúng ta nói một tiếng...”

Gần hai năm không gặp, bà cụ Ninh già nua rõ ràng, cũng gầy hơn một ít so với lúc trước, hai người họ nói chuyện không dứt.

Về phần Quyển Quyển, đã vui mừng muốn điên luôn rồi, ở bên cạnh người lớn không muốn đi, con rùa nhỏ nằm sấp trong góc, cũng muốn tiến lên chào hỏi chủ nhân với cả Dư Tương, nhưng nhiều người như vậy đều đang vây quanh họ, nếu như cậu ta đi đến sẽ không có chỗ đặt chân luôn, không đúng, không cẩn thận còn có khả năng sẽ bị người ta giẫm chết, đang yên đang lành vui vẻ nhất định sẽ có biến, vẫn là nên chờ một chút thì tốt hơn, bọn họ kiểu gì cũng sẽ nhớ đến cậu ta.

Nhưng sự náo nhiệt trong nhà kéo dài rất lâu, dì Hạnh còn cố ý làm hai chén mì cho Dư Tương và Ninh Miễn, tẩy gió cho một thân thể mệt mỏi.

Sau khi ăn xong, năm vị trưởng bối vây quanh họ tán gẫu rất nhiều chuyện, chia một phần quà mang về, Dư Tương còn giúp Chu Cầm Vận trang điểm nhẹ, cuối cùng là hai người cũng không nhịn được mà ngáp một cái, liền bị trưởng bối đuổi đi lên lầu.

May mắn thay, người trong nhà biết bọn họ trở về tháng này, đã sớm bảo dì Hạnh sắp xếp phòng, nếu không thì không biết tình huống như thế nào.

“Nói không chừng là chúng ta ra ngủ ngoài đường.”

Ninh Miễn lười nhác vươn vai: “Yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em ngủ ngoài đường đâu.”

Dư Tương thuận tay sắp xếp quần áo cho anh tắm rửa, bản thân thì đi rửa mặt trước, chắc là về đến nhà, liền cảm thấy rất an toàn, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà đi theo, chờ đến lúc trở về phòng chỉ muốn nằm trên giường không muốn đứng dậy.

Ninh Miễn còn rất có tinh thần, mang theo một thân thể ẩm ướt trở về, cười nói: “Quyển Quyển đang nằm ở trước cửa phòng của chúng ta.”

Nghe ra được nỗi chua xót của đứa trẻ bị bỏ rơi.

Dư Tương híp mắt nói: “Ngày mai phải ở bên Quyển Quyển.”

“Được.”

Rất nhanh đã lên giường nằm, Ninh Miễn bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn, trên giường có hai chiếc chăn mỏng, một bên một cái, Dư Tương cuộn một cái thoạt nhìn rất an nhàn, còn một bên thì đặt nằm úp sấp trên giường, không chỉ như vậy, ngay cả gối đầu cũng có khoảng cách giữa chúng, hơn nữa chiếc khăn gối uyên ương cũng hơi rộng, còn dịch xuống dưới gối đầu, có vẻ ranh giới rất rõ ràng.

“Dư Tương Tương, đây là sao?”

Ninh Miễn không nhớ rõ lúc đi vào phòng, trên giường trải đệm với chăn như thế nào, nhưng chắc hẳn là dì Hạnh sẽ không cố ý chuẩn bị hai cái chăn, ngóng trông hai người bọn họ tách ra ngủ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-567.html.]

Dư Tương cảm giác được anh đang tới gần, nhíu mày muốn đẩy anh ra, lẩm bẩm nói: “Có thể là gì chứ? Không phải nói luyện diễn một lần nữa sao? Anh đáp ứng rồi, hơn nữa lúc chúng ta mới kết hôn chính là như thế này mà.”

Nói xong, Dư Tương quay lưng về phía anh ngủ, cô còn không quên nháy mắt để trêu chọc anh, sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ.

Ninh Miễn đang rất tức giận, vất vả lắm mới trở về địa bàn của nhà mình mà còn không thể an an ổn ổn ôm vợ, quả thực không có đạo lý mà!

Anh cầm lấy chiếc chăn mỏng được xếp gọn gàng ném lên ghế, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để tiêu diệt dải ngân hà giữa hai cái gối, dịch qua bên cạnh cô, bắt đầu cướp chăn.

“Tốt xấu gì cũng là đêm tân hôn, không thể để cho anh bị cảm chứ?”

Dư Tương nhắm mắt lại rì rầm: “Mới tháng sáu thôi, không có chăn cũng không sao hết.”

Ninh Miễn tựa cằm vào cổ cô, uy h.i.ế.p hỏi: “Có phải là em muốn tiêu hao thể lực cuối cùng hay không?”

“… Cầm thú.”

Anh đã thuận lợi được chia cho một nửa cái chăn.

Hai người dựa vào cùng nhau ngủ, Ninh Miễn ngủ trước nhỏ giọng nói thầm: “Như thế này cũng phù hợp với tình cảnh đêm tân hôn, quá mệt mỏi.”

Cũng đúng thật.

Điều chỉnh sự chênh lệch múi giờ quả thực rất thuận lợi, sáng sớm hôm sau, hai người giống như chưa từng ra nước ngoài, dựa theo thói quen trước kia sau khi tỉnh dậy, mở cửa sổ ra cho thông gió, có thể nghe thấy bên ngoài có đôi tiếng chim hót ríu rít, ánh mặt trời đầu mùa hè chiếu vào, gió mát chậm rãi.

Dư Tương đẩy Ninh Miễn ra, nằm ở trên giường lăn một cái, nhắm mắt lại tiêu diệt sự quyến luyến cuối cùng với cái giường.

DTV

Ninh Miễn gối cánh tay, trong giọng nói mang theo chút buồn ngủ: “Dư Tương Tương, anh nhớ ra thiếu mất một chuyện.”

“Cái gì?”

“Em ngủ không tử tế, mới đêm đầu tiên đã ôm anh ngủ.”

“Sau đó thì sao?”

Ninh Miễn mở to mắt, tinh thần sáng láng nói: “Vậy thì đền bù một chút cho tiếc nuối lúc trước đi, đây chính là do em gây ra!”

“Hửm?”

Dường như đã thực sự quên đi điều này.

Bình Luận (0)
Comment