Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 575

Sau khi mua một đống đồ trẻ con về nhà, Dư Tương mở tủ thu dọn đồ đạc, phát hiện trong tủ quần áo được xếp gọn của Ninh Miễn có hai bộ quần áo nhỏ màu hồng, cô lấy ra xem, đều là của váy của bé gái.

"Anh mua nó khi nào?"

Ninh Miễn sờ mũi: "Lúc trước đến cửa hàng bách hóa, anh thấy người ta nói hai bộ quần áo này rất được yêu thích.”

Dư Tương cũng có một chút u sầu, người ta xuyên qua trọng sinh có bàn tay vàng rất dễ sinh một đôi long phượng thai, sao lại không mở cho cô bàn tay vàng này?

Tuy nhiên, cô vẫn nói: "Giữ lại đi, sau này để cho con mặc, còn có thể chụp ảnh!”

Những bức ảnh Ninh Miễn mặc quần áo con gái chụp khi còn nhỏ vẫn nằm trong ngăn kéo của Dư Tương, đây tuyệt đối là quá khứ đen tối của anh!

Nhưng khi đến lượt con trai mình, ánh mắt anh lại sáng lên: "Được đó!”

Hai người mặc sức tưởng tượng một hồi, sau đó nhét hai cái váy nhỏ kia vào trong tủ, chắc là năm sau mới dùng đến, bây giờ không cần vội.

Buổi tối, ngay cả rùa nhỏ cũng đến để hỏi giới tính của đứa trẻ.

Dư Tương hỏi ngược lại: "Cậu không nhìn ra sao?”

Tỳ Hưu chậm rãi xê dịch: "Nếu tôi có thể nhìn ra, còn để cho cô lãng phí tiền đi siêu âm sao? Tiền đó tôi giữ lại tiết kiệm không tốt hơn chắc?”

Ờ, trách không được cậu ta là Tỳ Hưu.

Sau khi nói về giới tính, Tỳ Hưu có phần vui vẻ: "Con trai cũng không tệ.”

Dư Tương hừ lạnh: "Cậu rất mong chờ đúng không?”

"Đúng, a, không có!"

Đã trễ, Quyển Quyển đá một cước, Tỳ Hưu lại bị lật ngược, một chữ thảm thật to.

Buổi tối Dư Tương đi ngủ, Ninh Miễn canh chừng để cô ngủ say, mới mở cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy rùa nhỏ đang canh giữ bên cửa, thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống sờ đầu cậu ta.

"Là bé trai cũng tốt, Trường Phong, sau này cần mày bảo vệ thằng bé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-575.html.]

"Chủ nhân yên tâm."

Ninh Miễn cười, đóng cửa phòng trở lại giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Tương, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau lưng, cười một tiếng.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt Dư Tương đã sinh rồi, nhưng người trong cuộc cũng không quá khổ sở. Trong lúc chờ sinh ở bệnh viện, dường như Dư Tương đã véo cánh tay Ninh Miễn đến mức không có chỗ nào lành lặn, sau khi tiến vào phòng sinh mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh, đứa nhỏ được đưa ra trong chớp mắt, cũng không khác lắm so với lúc siêu âm, là một cậu bé nhăn nhúm, thoạt nhìn không xinh đẹp chút nào.

"Tên là gì thì nói cho em biết đi chứ?"

DTV

Ninh Miễn nắm tay hai mẹ con, cười nói: “Ninh Nghi mà, anh đã nói rồi, nam hay nữ đều hợp.”

"Nghĩa là gì?"

"Rất thích hợp."

Chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, cùng sinh con thì cực kỳ thích hợp.

- --

Bạn nhỏ Ninh Nghi cực kỳ ngoan, sau khi ăn xong không khóc không ầm ĩ gì cả, cứ vậy mà ngủ luôn. Sau khi khuôn mặt nảy nở không còn vết nhăn như lúc trước, trông cậu nhóc cực kỳ giống Ninh Miễn trong ảnh chụp trước đây...

Dư Tương chọt chọt mặt cậu nhóc kia: "Có phải hồi còn trong bụng mẹ con nhìn cha con hơi nhiều không hả?"

Ninh Miễn múc một thìa canh nấm tuyết đưa tới bên miệng cô rồi cười nói: "Vậy chắc chắn là thằng bé thừa kế tâm hồn của em rồi, khuôn mặt chỉ mang tính biểu tượng thôi."

Lời này đúng là có căn cứ thật. Lâm Bảo Chi bảo hồi trước Dư Tương rất ngoan ngoãn, không thích khóc cũng không thích ầm ĩ, chỉ có một điều là nếu không được ăn đúng giờ là sẽ khóc toáng lên cho cả vùng biết luôn. Còn Ninh Miễn thì không giống vậy. Từ khi chào đời anh đã bắt đầu khóc đêm rồi. Hơn nữa sức khỏe của anh cũng không tốt nên rất hay bị bệnh. Anh ầm ĩ đến một tuổi mới dần dịu đi.

So sánh với nhau thì Dư Tương càng hy vọng có một cục cưng im lặng hơn. Dù sao thì cũng là cô sinh cả, giống ai cũng được.

Vì yêu cầu của Ninh Nghi trên phương diện ăn uống thật sự rất cao nên Dư Tương phải húp nhanh bát canh rồi ăn thêm một ít nấm tuyết và táo đỏ. Hơn nửa tháng được bồi bổ nên cô hồi phục rất tốt. Bạn nhỏ Ninh Nghi rất dễ chăm nên hai bà mẹ hai nhà và Ninh Miễn cùng tập trung vào chăm sóc cho cô, đồ ăn thức uống chưa từng keo kiệt.

"Anh còn nhớ rõ việc hồi nhỏ mình bị bệnh không?"

Ninh Miễn bật cười: "Khi đó anh có biết gì đâu. Đến năm sáu tuổi anh mới nhớ được rằng uống thuốc rất đắng."

"Thảm thương quá vậy."

Cơm nước xong, Dư Tương nghỉ ngơi trong chốc lát rồi nằm xuống. Nhưng cô cảm thấy bản thân đã gần như khỏe lại rồi nên nằm cũng không yên. Ninh Miễn được mẹ vợ dặn dò kỹ càng nhất định phải giám sát cô chặt chẽ, không thể nằm vắt chéo chân, không thể xuống giường quá nhiều lần, không thể ôm em bé quá lâu.

Thế nên cô vừa mới nằm xuống, Ninh Miễn đã kéo chân cô ra cho thẳng rồi đắp chăn lên. Làm xong, anh cầm bát không đi rửa sạch, sau đó còn phải giặt tã cho con trai nữa.

Bình Luận (0)
Comment